Trong tiếng hoan hô của mọi người, Chí Hoàn vương gia vỗ tay tán thưởng cười nói: “Quả nhiên là ngoạn mục tuyệt vời!”
Văn Ngọc Đang hưng phấn ném cung, chạy đến bên Thất Nương ôm cổ nàng: “Thất Nương, cây cung kia là của ta rồi!”
Thất Nương gật đầu: “Ta biết rồi, có điều phiền ngươi đứng lại đây cạnh ta.”
Văn Ngọc Đang chẳng hiểu gì, đứng lại gần bên nàng hỏi: “Để làm chi vậy?”
Thất Nương kéo tay vịn người nàng dựa mình lên, mỉm cười nhẹ với Chí Hoàn vương gia đang gật đầu hướng các nàng… Sau đó mới nghe tiếng Thất Nương nói rất khẽ: “Chân nhũn!”
Văn Ngọc Đang ngẩn người, tiếng cười khanh khách chợt bật ra… Aaa! Đồ sĩ diện Thất Nương thật là khả ái nha!
Một đôi thiếu nữ sóng vai nhau đứng cười như hoa mùa xuân, các nàng một người cười dịu dàng như hoa nhài trong gió, một người cười sang sảng như đóa thược dược mới hé nở, rõ ràng hai loại khác nhau nhưng lại giống nhau kỳ lạ như hai đóa hoa mọc ra từ chung một gốc cùng nhau xòe cánh, phong thái khác nhau lại có tự tin giống nhau, tựa như một bức tranh tuyệt đẹp thu hút tầm mắt mọi người… Vậy nên mọi người sau này có nhắc về buổi thịnh yến hôm ấy, khắc sâu trong trí nhớ ngoài cuộc tỷ thí kia thì chỉ nhớ rõ những thiếu nữ đó: tự tin của các nàng, dũng khí của các nàng, còn có…. nụ cười như hoa của các nàng.
Lễ thọ của Chí Hoàn vương gia, người nở mày nở mặt nhất không phải là Văn Ngọc Đang, cũng không phải Thất Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726865/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.