Khi Thất Nương trở lại phủ, Lưu Thành Hề không có ở đó, bọn Song My đang ở trong phủ lo lắng chờ tin tức, thấy hai người bình an trở về, ai nấy đều mừng rỡ. Song My mừng đến nỗi chẳng biết nói gì cho phải, chỉ biết ôm cổ nàng: “Tiểu thư trở về…Tiểu thư đã trở về…”
Tôn quản gia sai hạ nhân nhanh chóng chạy đi báo cho Lưu Trường Khanh, nói với Thất Nương: “Nhị tiểu thư trở về là tốt rồi, Đại thiếu gia hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay trời chưa sáng lại đi hỏi thăm người, lão gia cũng ngủ không yên giấc, đêm qua mấy lần tỉnh lại liên tục hỏi tin của tiểu thư…”
Một cơn sóng ấm áp tràn vào lòng Thất Nương, Lưu Trường Khanh coi nàng như con đẻ, nàng cũng biết, nhưng mỗi lần gọi tiếng cha lại bất giác nhớ đến dáng vẻ cha mẹ thực sự của mình, vô hình trung nàng đối với nghĩa phụ ở thế giới này luôn có chút khoảng cách xa lạ…
Ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, Lưu Trường Khanh theo sau là Thuận Phong gấp gáp chạy đến, nhìn thấy Thất Nương vẫn chưa an tâm, ông nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Thất Nương, con có bị thương…”, trong thanh âm sốt ruột không giấu được vẻ lo lắng.
Thất Nương chưa từng nhìn thấy ông nôn nóng như vậy, thật giống như ông nội ông ngoại khi lo lắng cho mình bị thương, nàng cảm giác cổ họng có cái gì chặn lại nhất thời không nói được nên lời.
Lưu Trường Khanh thấy nàng như vậy, càng lo lắng: “Con bị thương ở đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726847/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.