Hai người trở lại Vân Chí lâu, nghe chưởng quầy kể lại chuyện xảy ra sau đó.
Văn Ngọc Hổ vừa đuổi theo Thất Nương, phía sau liền có người cướp đi bức tranh, Song My tinh thần còn đang hoảng loạn trở tay không kịp, bức tranh bị cướp mất. Chiều hôm qua Lưu Thành Hề nghe nói có người nhìn thấy một con sa lang trên đường đến Đan Phượng thành, hắn liền mang Song My đuổi theo.
Thất Nương nghe nói đến chỉ là mất bức họa còn người không sao, không còn căng thẳng nữa. Văn Ngọc Hổ nhân lúc đó chuẩn bị nước, đồ ăn, lại đi thuê một chiếc xe ngựa chuẩn bị quay về Đan Phượng thành.
Thất Nương ngồi vào xe ngựa, Văn Ngọc Hổ không vào, hắn ngồi ngoài cùng người đánh xe. Thất Nương biết tính hắn, cũng không quản, nghĩ thầm, người này phóng khoáng thế mà chuyện nam nữ lại thực vu hủ.
Xe chậm rãi đi, nàng chán nản, vén màn cửa sổ xe lên xem bên ngoài.
Ngũ Khê thành ở ven biển, có thể coi là một thành phố cảng, phàm là thành trấn loại này đều sầm uất hơn nhiều so với thành trấn bình thường khác. Ở đây cửa hàng san sát, các loại hàng hóa muôn màu muôn vẻ loại nào cũng có, hai bên đường có thanh lâu, tửu lâu, trà lâu.. dựng lên san sát, có lẽ so với kinh đô cũng không kém mấy phần.
Xe ngựa phía trước bỗng ngừng lại, cho nên xe ngựa của Thất Nương cũng phải dừng lại chờ đợi.
Từ trên xe ngựa, một nha hoàn bước xuống rồi đỡ một người phụ nữ theo sau, Thất Nương trong lúc lơ đãng nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726844/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.