“Thời gian một nén hương làm sao đủ?” Mạnh Tinh tức giận nói, “Muốn chơi cho ra chơi cũng không kịp, đã hết thời gian phải đi ra rồi.”
Chu Lăng nói:
“Thôi thôi, cũng không phải một mình ngươi không qua được, Văn đại ca không phải cũng không chơi xong sao?”
“Nhưng mà chỉ cần qua cửa này là có thể ở lại xem Vấn Thái, ngươi bảo ta làm sao có thể cam tâm?”
Trừ Mạnh Tinh và Văn Ngọc Hổ, tổng cộng có đến chín người không qua được cửa này, những người này cũng giống Mạnh Tinh, mỗi người đều không cam lòng, nhưng dù có thế nào, bọn họ vẫn bị người của Hồ Lô Viên “mời” ra ngoài.
Sau cửa Lục Trọng Môn là một rừng mai, đang kỳ hoa mai nở rộ, hương thơm ngây ngất.
“Chúc mừng các vị tới Lục Trọng Môn.” Bao tiên sinh nói với mười chín người còn lại, “Rừng mai này không phải rừng mai trước đây của Hồ Lô Viên, chúng ta dựa vào Thiên Mộ trận của người Thiên Mộ Phương thay đổi xếp đặt lại, các vị hãy căn cứ vào những gợi ý của chúng ta mà tìm đường ra khỏi Mai Lâm Trận, tìm được Thất Trọng Môn là qua cửa, thời gian quy định như trước, vẫn là một nén hương.”
Những cây mai có buộc sợi dây tơ đỏ chính là lối vào rừng mai, mọi người đều tự chọn một lối riêng để vào. Thất Nương đem ống trúc trên một cây mai đỏ gỡ xuống, trong ống trúc có một tờ giấy, trên đó viết: “Vật không rõ số lượng, đếm mỗi lần ba thừa hai, đếm mỗi lần năm thừa ba, đếm mỗi lần bảy thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726837/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.