Sa Lang bình thường vẫn ngoan ngoãn nghe lời Thất Nương như thế, không hiểu vì sao lại trộm đuổi kịp xe Thất Nương, nàng đuổi thế nào cũng không chịu đi, Thất Nương bất đắc dĩ chỉ có thể mang nó theo.
Lúc này Sa Lang đã khá lớn, đứng thẳng cao bằng nửa người trưởng thành, toàn thân phủ lớp lông trắng bạc xinh đẹp vô cùng, ngay chỗ giữa hai mắt trên trán có một vệt xám dựng đứng rất ấn tượng.
Nó bình thường luôn lười biếng, chỉ khi phát hiện ra có người vô ý tiếp cận mới lộ ra thần sắc cảnh giác, người bình thường chỉ cần đối mặt với nó quá một giây đều sẽ chủ động bỏ qua ý định tiếp cận, ánh mắt nhìn người của nó giống như dùng đao xẹt qua, khiến người ta không rét mà run.
Bởi vì Sa Lang rất dễ khiến người ta chú ý, Thất Nương đành phải để nó lên xe ngựa. (mà nó không lên cũng không được, có nó bên người, con ngựa không dám chạy).
Thân mình của nó rất to, vừa vào trong, cả xe ngựa đã bị nhét chật ních, không dư một chút không gian nào.
Văn Ngọc Hổ và Lưu Thành Hề đều là nam nhi thân cao bảy thước, đương nhiên thấy khó chịu, vào Ngũ Khê thành hai người liền tìm cớ xuống xe đi bộ.
Vì đã qua chính ngọ (12 giờ trưa),bọn họ quyết định đến Phong Nhã tửu lâu ăn cơm trước rồi mới qua khách điếm.
Xe ngựa chở Thất Nương đến trước Phong Nhã tửu lâu, dù đã quá giờ cơm trưa nhưng nơi này người người vẫn nhộn nhịp đến đi rất đông đúc.
Thiên Nhai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726831/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.