Thất Nương nói: “Đó là một người có tình có nghĩa, phu nhân của ông ta xinh đẹp hiền tuệ, đáng tiếc sớm mất khi mới hai mươi bảy tuổi, ông ta cùng phu nhân phu phụ thâm tình, về sau không lấy người nào khác nữa.” Nàng thuận miệng nói thêm điển cố.
Lưu Trường Khanh nghe chạm đến tâm sự trong lòng cảm thấy ảm đạm, lại nói: “Không biết người này là ai? Có ở Bạch Lang thành không? Lão phu thực rất muốn kết giao.”
Một li đi một dặm, Thất Nương vội nói: “ Người này đã không còn ở Bạch Lang thành nữa. Đại nhân tới tìm Thất Nương là có việc gì muốn hỏi? Ngài vẫn cho rằng Thất Nương là do người ta phái tới hại ngài sao?” Nàng đổi đề tài sang người ông ta.
Lúc này Thuận Phong mở miệng: “Là ta có chút nghi vấn muốn hỏi cô nương một chút, nếu trong lời nói có gì đắc tội xin cô nương tha thứ.
Đã biết tỷ tỷ của Phùng cô nương là tiểu thiếp nhà họ Giang, chúng ta muốn hỏi cô nương trong ba năm này ở nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Bọn họ tuy rằng tra ra thân thế của nàng, nhưng Thất Nương nhìn thế nào cũng không giống một cô nương sinh ra trong nghèo khổ, Thuận Phong với chuyện này còn chút nghi hoặc nên nói thẳng vào vấn đề.
Thất Nương buồn bã: “Thuận Phong đại ca nếu hỏi như vậy, có phải đại nhân đã biết thân thế của ta?”
Thuận Phong gật đầu: “Chúng ta tra được rằng lán tranh trên núi phía tây do thợ săn tên Đào Sơn dựng lên, cũng tra ra con gái hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726814/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.