Thất Nương ôm chú chó nhỏ tránh trong rừng chờ đoàn người đi qua, bỗng nhiên phía trước một chiếc xe ngựa dừng lại, xe sau không thể tiến lên, lại không rõ nguyên nhân, những người phía sau đang định tiến lên hỏi, phía trước bỗng truyền đến một tiếng kêu thất kinh: “Không hay rồi, lão gia bị rắn cắn!” 
Cả đoàn người xôn xao, mọi người xuống xe xuống ngựa tụ lại về phía xe ngựa kia, hỏi han: 
“Lão gia có bị nặng lắm không? Rắn có độc không?” 
“Rắn gì vậy? Có độc hay không?” 
“Tại sao rắn lại ở trên xe? Lên từ lúc nào vậy?” 
……… 
Thất Nương đang muốn nhân lúc loạn xạ thế này mà đi qua, chợt nghe trong tiếng ồn ào một thanh âm sang sảng lo lắng nói: “Đại nhân, có lẽ là rắn độc, phải nhanh hút độc rắn ra, để ta…..” 
Một âm thanh trầm thấp ngắt lời của hắn: “Không được, rắn này chưa biết là loại nào, vạn nhất là kịch độc chẳng phải hại cả ngươi sao.” 
Giọng nói sang sảng kia còn muốn nói gì nữa, nhưng lão gia của hắn không cho phép. 
Có vẻ như vị lão gia này tâm địa không tồi. 
Người nọ đành phải nói: “Nếu không, ta cưỡi ngựa đưa ngài vào thành tìm đại phu?” 
Lão gia kia trầm ngâm nói: “Được, Giang Kiếm đi dẫn ngựa lại đây, ta cùng Thuận Phong đi trước.” 
“Nếu ngài không muốn chết nhanh hơn thì đừng làm bừa.” Một giọng nói trong trẻo lọt vào tai mọi người. “Cưỡi ngựa chỉ làm cho độc phát nhanh hơn thôi.” 
Vốn dĩ Thất Nương gặp những người này không một ai biết xử lý cấp cứu cho vị lão 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nuong-xuyen-viet-chi-tien-duyen-ngo/726812/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.