Mẹ Âu Dương đã thuê cho cả hai một biệt thự gia đình trên trại an dưỡng ởLư Sơn, xe đi thẳng đến chỗ đó, lúc sắp xếp xong mọi việc thì đã là támgiờ tối.
Ngồi trên xe cả ngày, hai người đều mệt mỏi, Lâm Tử Mạch cũng không tự nấu cơm nữa, Tiểu Chu hôm sau phải quay về Nam Kinh, nênăn cơm xong đã đi nghỉ sớm, chỉ còn lại Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành ởphòng khách xem tivi.
Thực ra tâm trí hai người vẫn còn chưathoát ra khỏi câu chuyện lúc chạng vạng. Lâm Tử Mạch một tay chuyển kênh tivi, một tay ôm Tiểu Cáp vào lòng, không biết đang nghĩ gì.
“Reng... reng... reng...” Tiếng chuông điện thoại kiểu cũ đột nhiên vang lên,Tiểu Cáp đang ở trong lòng Lâm Tử Mạch có chút giật mình, sau đó nhanhchóng ngồi dậy bổ nhào vào lòng Âu Dương Thành, khiến cô dở khóc dởcười.
Cô xuyên qua thời gian và không gian đến đây, nhưng ngườicô không hề nhỏ đi chút nào, cho nên nếu Tiểu Cáp của lúc ấy cùng côxuyên qua thời gian đến đây thì lẽ ra không thể nhỏ đi mới phải. Còn chú Tiểu Cáp này nhỏ như vậy, nhất định là Tiểu Cáp của thời điểm này rồi.Nói như thế này, tốt xấu gì người giữ nó lại cũng là cô, thế mà lúc gặpchuyện gì đó sợ hãi giật mình, nó lại cứ xông vào lòng Âu Dương Thành để được bảo vệ che chở, còn biết gió chiều nào che chiều ấy nữa chứ. Không trách được số lần nó cọ cọ quanh người cô càng ngày càng ít, thì ra làđã sớm đi lấy lòng chủ nhân mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nien/2495339/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.