Chương trước
Chương sau
Nghe nói Omega trong kỳ động dục thường mẫn cảm đa nghi, cho dù có dùng thuốc ức chế đi nữa vẫn như vậy. Trước đây Kiều Vinh Vinh đều rất bình thường, Lâm Sơ Lan còn tưởng rằng giả vờ, hiện tại ngẫm lại thì thấy chỉ là do nàng không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đối phương đã vội cướp lời: "Em còn cho rằng chúng ta không giống, bây giờ nhìn lại, 'thất niên chi dương' thật sự có đạo lý, Alpha mấy người đều là đại móng heo*..."
*đại móng heo: các chị em dùng từ này để nói về người đàn ông bội bạc, tồi tệ
Lâm Sơ Lan bó tay toàn tập, không thể làm gì khác hơn là động viên an ủi nàng trước, "Không có phiền chán em, tôi vẫn luôn yêu thương em."
"Chị gạt tôi, mấy kỳ động dục chị không có bồi người ta!"
"... Không phải em muốn đi dạy sao?"
"Tôi có thể xin nghỉ a, sao chị lại không khuyên ngăn tôi gì hết!"
"... Lần tới tôi bồi em được không?"
"Hừ, đồ lừa gạt!"
Lâm Sơ Lan thật không biết lúc này nên nói cái gì cho phải, lại nhớ tới La tổng còn đang chờ cô ở quán, thở dài: "Thật sự không có lừa em, Vinh Vinh. Phía bên tôi còn đang tiếp khách hàng, chờ lát nữa về tới khách sạn lại nói tiếp được không?"
Cô thấy mình nói chuyện ngữ khí rất tốt, nhưng kết quả Kiều Vinh Vinh bảo cô cút đi sau đó liền cúp điện thoại.
Lâm Sơ Lan:...
Sau khi quay lại dùng cơm, Lâm Sơ Lan trông hơi mất tập trung.
La tổng nhìn Alpha đối diện, tuy rằng che giấu rất khá nhưng nét mặt vẫn lộ ra một chút buồn bực. Nàng nở nụ cười, ôn nhu nói, "Xin thứ lỗi cho tôi mạo muội, giám đốc Lâm đây có tâm sự gì sao?"
"Không có." Lâm Sơ Lan không phải người sẽ cùng khách hàng đàm luận việc nhà của mình.
"Nếu như có, nói không chừng có thể cùng tôi tâm sự." Nữ nhân trước mặt trong mắt hẹp dài tràn đầy ý cười thân thiện.
Lâm Sơ Lan có cảm giác người này đang câu dẫn mình, thế nhưng ngẫm lại một chút liền đem ý niệm này bỏ qua, nâng chén dời đề tài đi: "Nếu như tôi có cũng sẽ không làm ảnh hưởng công việc. La tổng, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ, tôi tin tưởng năng lực của giám đốc Lâm." La tổng thấy cô không muốn nhắc đến cũng không truy cứu không tha, hai người chuyển sang nói đến vấn đề hợp tác làm ăn.
Thời hạn kỳ động dục của Omega là ba ngày, ngày thứ hai là thời điểm nghiêm trọng nhất, dùng thuốc ức chế cũng không tác dụng gì.
Buổi tối ngày thứ ba, Kiều Vinh Vình cùng Lâm Sơ Lan tan rã trong không vui, nàng một thân một mình tức giận, dỗi một hồi liền ngủ, hôm sau tỉnh lại thấy Lâm Sơ Lan chưa gọi điện thoại, mới nhớ đến tối qua mình đã làm những gì.
Tính cách nàng ôn nhu, rất ít khi cố tình gây sự như vậy. Đây rõ ràng là do đầu óc có vấn đề, chính nàng hồi tưởng lại cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chỉ mong Lâm Sơ Lan mau mau quên đi chuyện này.
Kiều Vinh Vinh vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhắn chào buổi sáng cho Lâm Sơ Lan.
Lâm Sơ Lan nhìn tin nhắn gửi đến cũng thở phào nhẹ nhỏm, đoán nàng hẳn là đã nguôi giận, tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng không tức giận là tốt rồi.
Buổi tối Chủ Nhật Lâm Sơ Lan về đến nhà, hai người một phen hòa hảo, lại khôi phục cuộc sống như trước.
Chỉ là Hà Cung vẫn chưa chịu từ bỏ, thỉnh thoảng nhắn tin cho Kiều Vinh Vinh, lấy đủ loại danh nghĩa hẹn nàng ra ngoài đi chơi. Kiều Vinh Vinh đa phần đều từ chối, có khi thật sự lại không thể từ chối được nữa đành ra ngoài gặp cô.
Không thể không nói Hà Cung là người lợi hại, nếu như ai đó cứ chết sống quấn quít theo đuổi như vậy thì chỉ khiến cho người khác cảm thấy chán ghét mà thôi. Nhưng Hà Cung lại nắm bắt rất tốt, trước giờ không có làm gì quá giới hạn, nói chuyện hài hước, nhiệt tình phóng khoáng, kiểu người như vậy làm cho Kiều Vinh Vinh không cách nào chán ghét được.
Lại một cuối tuần nữa, Kiều Vinh Vinh yêu thích diễn viên trong một bộ điện ảnh mới, nàng mua sẵn hai tấm vé xem phim, nhưng Lâm Sơ Lan phải tăng ca.
Kiều Vinh Vinh nghĩ không muốn lãng phí, nhớ đến Hà Cung hay mời nàng ra ngoài nhiều lần, nên liền hẹn Hà Cung cùng đi xem phim.
Hà Cung vô cùng phấn khích, đây là lần đầu tiên Kiều Vinh Vinh chủ động hẹn mình. Hai người xem rạp chiếu bóng xong thì cùng nhau đi ăn cơm tối, trước khi tạm biệt Hà Cung nhịn không được bèn hỏi một câu: "Có phải em có cơ hội không?"
Kiều Vinh Vinh sửng sốt một chút mới ý thức được lời nói của cô có ý gì, thấy Hà Cung một mặt chờ mong, có chút không đành lòng nhưng vẫn nói thật, "Hôm nay cô ấy tăng ca, tôi vốn dĩ muốn cùng cô ấy..."
Khóe miệng Alpha trẻ tuổi trước mặt đều kéo xuống, tất nhiên là lạc lõng vô cùng.
"Em còn trẻ, sẽ gặp được nhiều điều tốt hơn." Kiều Vinh Vinh cảm thấy mình nên nói rõ ràng hơn một chút, "Tôi và cô ấy đã kết hôn được nhiều năm, tình cảm của chúng tôi rất tốt."
"Nhưng mà cô ấy đều không bồi bên chị." Hà Cung cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi, ngữ khí có phần non dại, lúc gặp phải trường hợp khó khăn cô sẽ không nhịn được, liên tiếp chất vấn nàng: "Tôi so với cô ấy có chỗ nào không tốt? Tôi nguyện ý luôn bồi bên cạnh chị, hơn nữa không phải chị nói tôi rất thú vị sao? Không phải nói cô ta là người vô vị cuồng công việc sao? Vậy tại sao chị lại không thể lựa chọn tôi? Hai người kết hôn nhiều năm như vậy còn có thể tồn tại tình cảm gì nữa?"
Cho dù tính tình Kiều Vinh Vinh có tốt đi nữa cũng bị ý tứ "Chúc các người hôn nhân tan vỡ" này của Hà Cung làm tức gần chết, sắc mặt lạnh đi: "Đủ rồi! Tình cảm giữa chúng tôi ra sao cũng không tới phiên cô tới nói."
Hà Cung nắm lấy cổ tay nàng, buộc nàng nhìn mình, "Em nói thật lòng, nếu như chị cảm thấy cô ấy không được thì hãy đến tìm em."
Kiều Vinh Vinh tức giận không chịu nổi, hất tay cô liền bỏ đi.
Nếu như tất cả lời Hà Cung nói đều là giả, lúc này nàng cũng không có tức giận như vậy.
Nhưng mà, Lâm Sơ Lan bận bịu công tác là sự thật, tính cách vô vị cũng không sai.
Con người chính là như vậy, nghe thấy trong lời nói nếu như có một phần chắc chắn, sẽ hoài nghi nội dung còn lại là có thật.
Suốt buổi tối tâm trạng Kiều Vinh Vinh đều rất kém, nàng vô ý đi nghi ngờ tình cảm của Lâm Sơ Lan đối với mình, thế nhưng lời Hà Cung nói cứ như một cây gai đâm vào trong lòng nàng.
(Nguồn: Wattpad @OshimaMio)
Lâm Sơ Lan hình như rất bận, vẫn còn ở thư phòng, qua hơn 12 giờ mới trở về phòng ngủ.
Thấy Kiều Vinh Vinh còn thức, có chút kinh ngạc: "Sao còn chưa đi ngủ nữa?"
"Em có vài lời muốn nói với chị." Kiều Vinh Vinh trong lòng hơi bất an, đã nghĩ đến nói cùng Lâm Sơ Lan.
"Lần trước chị nói kỳ động dục tháng sau sẽ bồi bên em, có thật không?"
"Là thật."
"Vào lúc đó vừa hay em được nghỉ Hè, chị có thể xin nghỉ trên công ty sao?"
"Có thể." Lâm Sơ Lan gắng gượng tinh thần tính toán xem ngày một chút, "Khi đấy hàng mục cũng gần như sắp xếp ổn thỏa."
"Cái kia có lẽ còn mười mấy ngày nữa, em muốn đi ra ngoài chơi vài hôm."
"Ừm."
"Chúng ta đi gần biển được không?"
"Ừm."
"Vậy thì thành phố B nha, bên kia ít người tới, lại gần. Chúng ta tự lái xe đi, còn có thể tiện đường ghé thăm ba mẹ..."
Lâm Sơ Lan không lên tiếng.
Kiều Vinh Vinh chống người ngồi dậy nhìn sang, Lâm Sơ Lan nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, dĩ nhiên là đã ngủ.
"Chồng tôi ngoại tình bị tôi phát hiện, là hắn buổi tối đụng vào gối liền ngủ mất. Bình thường có ai lại mệt mỏi đến vậy a, huống chi còn là Alpha tinh lực dồi dào phải không? Quả nhiên bên ngoài có người khác."
Kiều Vinh Vinh đột nhiên nhớ tới vừa rồi xem trên mạng có người vợ kể lể chuyện gia đình, trong lòng chuông báo động mãnh liệt, đẩy Lâm Sơ Lan một cái, nhỏ giọng hỏi: "Chị ở bên ngoài có người?"
Lâm Sơ Lan mới vừa ngủ thì bị nàng đánh thức, mơ mơ màng màng không nghe rõ nàng hỏi cái gì, trở mình ngủ tiếp, lầm bầm hai câu, "Sao? Ừ... Ngủ trước đã..."
Lưu lại Kiều Vinh Vinh một mình lăn qua lộn lại không ngủ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.