“Ngươi muốn đi sao?”
Hắc Mộc Khô gật mình, vội vã tiến lên ôm quyền nói với An Nguyệt:
“Đạo hữu, chuyện này đều là hiểu lầm, tôi không có ý gì với công tử cả, nhất thời chỉ là tò mò”.
An Nguyệt nhìn cũng không nhìn, quay người đi đến bên kết giới bí cảnh, để lại âm thanh:
“Ngô lão, phiền ngài rồi”
Lão giả được gọi là Ngô lão, khẽ cung kính với An Nguyệt, nhìn về Hắc Mộc Khô hừ lạnh:
“Phu nhân yên tâm, kẻ này giao cho ta, dám đánh chủ ý tới thiếu gia, đúng là muốn chết mà”
Nhìn liền biết mấy người không có ý định giải quyết nhẹ nhàng, Hắc Mộc Khô cũng không cam chịu nữa, nhoáng một cái biến mất, muốn bỏ chạy.
Nhìn nơi vừa biến mất, Ngô lão cười lạnh, muốn chạy làm sao dễ dàng như vậy. Bóng người của hắn cũng mờ ảo, chỉ để lại một tia lôi quang.
Hắc Mộc Khô giật mình, một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ năm như gã, đứng trước lão giả này trong lòng không hiểu nổi lên vệt lạnh lẽo. Gã nhìn thấy trong mắt Ngô lão hiện lên có chút châm chọc, nhất thời trong lòng cả kinh.
Gã cảm thấy hình như Ngô lão rất coi thường gã, Hắc Mộc Khô tức giận nhưng lại không nhúc nhích. Người được gọi là Ngô lão này, tuyệt đối là Hóa Chân đỉnh phong rồi, thậm chí gã không cũng thể tưởng tượng được.
Bây giờ Hắc Mộc Khô do dự, nhưng Ngô lão cũng không có chút do dự nào, Trường Đao cũng đã được phóng ra, Huyễn Vân Tử sát đao.
Hắc Mộc Khô chưa từng chứng kiến sự lợi hại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyet-tu-chan-gioi/1168390/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.