Khụ Khụ,
Hắn mặc dù không biết mình nói sai ở đâu, nhưng cách tốt nhất là nhận sai, dỗ dành nàng. Dù sao cũng không có ai ở đây, không có gì phải ngượng ngùng.
“ Huynh sai rồi, ngoan nào đừng khóc, khóc sẽ không xinh, mắt cú mèo”.
An Tư Hạ nghe vậy nhìn lên hắn, cố nén nước mắt hỏi :
” Huynh biết sai thật ư?”.
Hắn trịnh trọng gật đầu.
Lại nghe nàng hỏi tiếp :
“ Vậy huynh sai ở đâu?”.
Hắn cũng thể nói là hắn không biết nha, như vậy thì hỏng bét. Không phải nói dỗ dành nữ hài tử, chỉ cần nhận sai, là họ hết giận hay sao. Có cần phải hỏi đến cùng vậy không, hắn nên nói gì đây. Bỗng hắn nhớ tới một câu kinh điển, nghĩ ra rồi.
Sau đó hắn cúi xuống, nhìn An Tư Hạ bằng ánh mắt trìu mến, dùng tay lau nhẹ giọt nước mắt, trên má trắng mịn của nàng. Nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, còn vương lại chút nước trên mi mắt, nhẹ nhàng nói :
“ Ban nãy huynh nói vậy là không đúng, huynh không có muốn Tư Hạ phải buồn đâu”.
An Tư Hạ phình má nhỏ, hỏi nhẹ :
”Vậy huynh muốn nói gì với muội?”.
Hắn mỉm cười gãi đầu, giải thích:
” Huynh muốn nói là chuyện khi nãy, huynh chịu trách nhiệm với muội. Sau này chuyện của muội, chính là chuyện của Bắc Tiểu Lục huynh”.
Nhìn nàng mở to mắt nhìn hắn, muốn mở miệng nói gì đó.— QUẢNG CÁO —
Hắn làm sao có thể để nàng nói thêm điều gì, vội vàng cắt ngang, ngữ khí trầm thấp kiên định, không để ai phản bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyet-tu-chan-gioi/1168292/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.