Quân ảnh thảo gian tinh linh trọng
Không cốc u thán vạn niên trung
Lang yêu mang Thiên Tuyền ra khỏi Yêu vực. Nhân giới lúc này nguyệt như loan câu, trên trời đầy sao lấp lánh. Có lẽ vừa dứt một cơn mưa, móng vuốt sói chạy qua mặt cỏ còn đọng nước, những giọt nước trong suốt vỡ tan, có thể nghe mùi được bùn đất xen lẫn cỏ xanh thanh nhã, hoàn toàn bất đồng so với bên trong Yêu vực tràn ngập yêu khí dơ bẩn.
Cảm giác được lang yêu dưới thân rốt cục ngừng lại. Thiên Tuyền mở mắt, liền thấy trước mặt là một mảnh sơn cốc trống trải.
Nơi này ngoài sự tĩnh lặng, hoàn toàn không có chút hơi thở của thế nhân, yêu quái hay thần tiên.
Ly Khế thi triển Huyễn hóa thuật khôi phục lại nhân thân, giúp đỡ Thiên Tuyền ngồi xuống ở một khối cự thạch. Nhìn đến Thiên Tuyền khoanh chân hấp thu tinh hoa, lặng lẽ lui ra không quấy rầy nữa.
Hắn đứng ở xa xa, sắc bén đề phòng vùng phụ cận.
Sơn cốc này là hắn ngẫu nhiên phát hiện được lúc xưa, vô cùng hẻo lánh, cái gì cũng không có ngoài trừ một mảnh đồng cỏ rộng lớn. Vậy nên thần tiên sẽ không đến đây, con người cũng không thể từ trên bờ vực mà xuống, yêu vật dĩ nhiên lại càng không để ý đến loại địa phương không hề có chút giá trị nào này, ngay cả tiểu động vật cũng không có. Vì thế, trăm ngàn năm qua, nơi này ngoại trừ Ly Khế, một đồng lớn quân ảnh thảo chưa từng bị ai hay cái gì giẫm đạp lên cả.
Những tháng đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-tuyen-thien-bien/40865/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.