Chương trước
Chương sau
Kình Thiên Bích thượng trấn quần yêu
Khiên lang quy khứ nhược đẳng nhàn
Kình Thiên Bích, một hiểm địa của yêu vực. Vách đá dựng đứng, cao ngất chạm mây, chỉ có một con đường nhỏ vòng vèo đi lên, đá trên vách góc cạnh sắc bén, mà ở bên dưới còn có nham thạch nóng chảy, bốc lên khói trắng nóng rực, chỉ cần lạc chân một bước là coi như toi đời.
Trên đỉnh của nơi hiểm yếu này, đêm nay có bày một tiệc rượu, hơn mười yêu chúng đứng vây bên cạnh bàn, Hỏa Thiềm đồng tử cũng ở trong đó. Yêu vật ngồi nơi cao nhất, tóc vàng lấp lánh, mặt rộng mũi cao, mặc kim tuyến trường bào, chân mang giày thêu mây, khí độ hoa quý, hiện tại đang nhắm mắt dưỡng thần, mang theo khí độ vương giả không giận mà uy. Đám yêu không dám quấy rầy, lẳng lặng sắp xếp mọi thứ.
Giờ Thân đến, đại yêu kia mở ra hai mắt, kim mâu không dấu đi sát khí, trầm giọng nói: “Đến rồi.”
Lũ yêu vội vàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bích đạo eo hẹp xuất hiện một thân ảnh màu tím, không nhanh cũng không chậm mà đến. Bích nhai dốc đứng, nham thạch nóng chảy sủi bọt tựa như không có gì, hắn đi lại nhẹ nhàng, thanh thoát giống như  đang tản bộ trên sân vắng, ngắm thượng bích.
Đợi hắn đến nơi là chính xác giờ Thân.
Ở phía sau còn có một gã hắc y nam tử tóc đen cao lớn đi theo, trên lưng mang một thanh khoát kiếm. Hắn vừa hiện thân, ánh mắt của Hỏa Thiềm đồng tử lập tức trở nên oán độc.
Đại yêu trên bàn cẩn thận đánh giá tử y thanh niên kia, thấy hắn thần thái lạnh nhạt bình tĩnh, tựa như không hề bận tâm. Nhưng càng như thế, lại càng khiến người ta không thể khinh thường. Người kia đứng dậy ôm quyền nói.
“Ta là yêu chúa Hâm Tông, các hạ chính là Thiên Tuyền?”
Thiên Tuyền nhìn hắn một cái, vẫn không thi lễ, chỉ hơi gật đầu như đáp lại.
Thủ hạ của đối phương thấy hắn thái độ ngạo mạn, đang muốn phát tác thì bị Hâm Tông đưa tay ngăn cản.
Hâm Tông dù sao cũng là thủ lĩnh yêu chúng một phương, kiến thức không ít. Trong lòng biết được tử y thanh niên bề ngoài chỉ là một phàm nhân, nhưng nội liễm cực thâm, lại có thể được bọn Xích Hạp đi theo, tự nhiên không thể tầm thường được.
Nhìn đến nam từ phía sau Thiên Tuyền, không khỏi híp lại đôi mắt vàng kim: “Ly Khế, lâu rồi không gặp.”
Đối phương hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp trả.
Hâm Tông lại nở nụ cười: “Người bẻ gẫy hai cánh của ô bồng, đuổi Hỏa Thiềm quay về quả nhiên là ngươi.”  Hắn quay đầu nhìn lại Hỏa Thiềm đồng tử sắc mặt đã hóa đen, “Nếu thua dưới tay Ly Khế cũng không oan!” Đám yêu quái còn lại mặc dù đã nghe thấy việc Hỏa Thiềm đồng tử bị bại lui, nhưng hôm nay gặp kẻ đã ra tay đều không khỏi âm thầm đánh giá Ly Khế.
“Có điều, nhất phương đại yêu vậy mà lại chịu phàm nhân sai sử, đúng là mới nghe lần đâu.” Trong đôi kim mâu ánh lên một tia nghiền ngẫm.
Ly Khế quả nhiêu không để yên cho hắn, hừ nói: “Kim mao sư tử, ít ở đó bậy bạ tám loạn. Có chuyện gì nói mau! Giả bộ cao siêu làm gì!”
Phàm là yêu quái, tối kị bị người khác nói ra chân thân. Ly Khế nói như vậy liền khiến Hâm Tông nhíu mày, nhưng hắn vẫn không tức giận, khoan thai nói.
“Đừng nóng vội, lần này mời hai vị đến đây, dĩ nhiên là có chuyện quan trọng cùng bàn.” Hắn làm thỉnh thế, “Bổn tọa chuẩn bị rượu nhạt, mời hai vị ngồi!”
Thiên Tuyền hơi gật đầu một cái, ngồi xuống ở đối diện Hâm Tông. Ly Khế lại không ngồi, chỉ khoanh tay ôm kiếm ở phía sau Thiên Tuyền, chưa giảm phân nửa đề phòng.
Hâm Tông cũng không miễn cưỡng, khom người vì Thiên Tuyền châm một ly, sau lại tự rót, rượu trong suốt mùi thơm ngào ngạt, thật là hảo tửu.
“Để biểu thị thành ý, trước ẩm vi kính!”
Hắn uống hết chén này, lại phát giác Thiên Tuyền vẫn không đụng đến ly của mình bèn hỏi: “Chẳng lẽ người sợ bổn tọa hạ độc?”
Thiên Tuyền lắc đầu: “Ta và ngươi đều không phải người dư nhàn, vẫn là mời yêu chúa nói vào vấn đề chính đi!”
Hâm Tông đặt chén rượu xuống nói: “Nếu các hạ đã thẳn thắn đề nghị, bổn tọa nói thẳng trọng tâm vậy. Yêu vực hiện giờ vì Yêu thành đóng cửa mà chúng yêu tránh đấu, có thể nói là phi thường hỗn loạn. Bổn tọa thống ngự nhất phương yêu chúng, chính là muốn tập hợp lực lượng phá vỡ pháp trận ngoại Yêu thành, giải quyết rối loạn của yêu vực. Các hạ hiện giờ chiếm cứ yêu thôn, tuy trong thôn chỉ là tiểu yêu, nhưng tập trung đông đúc, lực lượng không kém. Cố ý muốn mời các hạ gia nhập dưới trướng bổn tọa, hợp lực phá trận!”
Thấy Thiên Tuyền không nói, tưởng rằng hắn vì chuyện phá thành vi đế mà so đo, liền nói tiếp: “Nếu bổn tọa may mắn giữ đế vị, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, xin hãy yên tâm!”
Hâm Tông nói những lời êm tai này, đơn giản là muốn thu hút Thiên Tuyền, Ly Khế cùng đám Xích Hạp. Lúc trước hắn vốn khinh thường tiểu yêu thôn trang này, nói những yêu quái yêu thế không ra hồn kia chẳng làm được tích sự gì nên không đả động đến. Nhưng mấy ngày trước nghe được tiểu yêu thôn trang đánh lui hồ yêu, tụ thành một thế lực mới nảy lên lòng tham muốn.
Thiên Tuyền không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi: “Không biết yêu chúa có phương pháp gì phá trận?”
“Tất nhiên là tập kết yêu lực, đánh đồng loạt vào pháp trận!” Hâm Tông có vẻ đã định liệu trước.
“Lấy gì để tập kết yêu lực?”
“Bổn tọa tìm được Liệt Thiên cung, Phá Nhật tiễn, xâu lấy yêu lực đủ để đánh bại pháp trận!”
Thiên Tuyền nghe vậy nhíu mày: “Liệt Thiên Phá Nhật là của thần nhân Hậu Nghệ sở hữu. Yêu chúa sao có được vậy đó?”
Hâm Tông không khỏi đắc ý cười nói: “Việc này không tiện nói với các hạ. Chỉ có thể nói đây là cơ duyên xảo hợp, Liệt Thiên Phá Nhật này hiện tại đã thuộc quyền sở hữu của bổn tọa. Ngày phá giải ngoại thành trận pháp chỉ trong nay mai thôi!” Hắn nhìn đến biểu tình của Thiên Tuyền, nghe mình nói đến những thần khí như thế, vậy mà ngay cả lông mi cũng không động nửa phân.
Hắn đang muốn khoe khoang lần nữa, Thiên Tuyền bỗng nhiên lắc đầu nói: “Liệt Thiên vi dương, Phá Liệt vi cương, binh khí của thần nhân do thiên địa chính khí tạo thành, há có thể xuyên vào yêu tà lực. Chớ nói phán trận, nếu nó ở trên tay ngươi thì cũng chỉ là một vũ khí tâm thường, thi triển không ra được ba phần uy lực.”
“Cái gì?!” Nụ cười tươi của Hâm Tông đọng lại trên mặt. Hắn chỉ nghe Liệt Thiên cung, Phá Nhật tiễn có uy lực cường đại, thần nhân Hậu Nghệ từng lấy nó bắn hạ chín mặt trời, phá pháp trận tự nhiên là một việc dễ dàng. Nhưng khi nghe Thiên Tuyền nói xong, mặc dù không thể chứng minh thật giả nhưng nói rất có lý, không khỏi không tin. Chợt nhớ tới lúc nhắc đến vật ấy thì đối phương chỉ cười không nói, giống như sớm biết vật hắn lấy được không thể sử dụng.
Rồi Thiên Tuyền đứng lên, lãnh đạm nói: “Yêu chúa nếu không có cách nào phá trận, ta đành cáo từ.”
Thấy hắn muốn rời khỏi, Hâm Tông vội vàng quát: “Chậm đã!!” Hắn nâng người đứng dậy, “Nghe ngữ khí của các hạ, không lẽ đã có phương pháp phá trận?”
Thiên Tuyền không đáp, như thế lại càng gia tăng lòng nghi hoặc của Hâm Tông. Nếu Liệt Thiên Phá Nhật của hắn không thể mở pháp trận, thì phải có phương pháp khác. Người trước mặt này bí hiểm, chỉ một lời nói chỉ ra sơ hở, thì rất có khả năng hắn biết cách phá cửa trận pháp. Như thế càng không thể để hắn rời đi.
Kim bào vung lên, một cổ cường đại đạm hoàng yêu khí tràn ra bên ngoài cơ thể.
Yêu chúng thấy Hâm Tông nhất động, lập tức di động thân ảnh, đem hai người vây khốn, che lại đường đi.
Ly Khế thấy thế,  tiến lên từng bước, che trước người Thiên Tuyền, đưa tay cầm chuôi kiếm, yêu khí trong cơ thể bộc phát.
Điện thanh kim hoàng trên không trung  va chạm lẫn nhau, trong chớp mắt không ai nhượng ai.
Hâm Tông rời khỏi bàn nhìn Ly Khế nói: “Ly Khế, nhiều năm không gặp, xem ra yêu lực của ngươi mạnh lên rất nhiều. Tại sao không gia nhập chúng ta, ta và ngươi cộng lực phá pháp trận kia rất dễ dàng. Đến lúc đó, chúng ta có thể cùng nắm yêu vực, song đế cùng xưng, chẳng phải tốt hơn làm tiểu tốt dưới tay phàm nhân?”
Ly Khế khoát kiếm trong tay, hoàn toàn không để ấy lũ yêu đang vây quanh, đối Hâm Tông nói: “Kim mao sư tử, nhiều năm không gặp, bản lĩnh lải nhải vớ vẫn của ngươi cũng tăng không ít!”
“Không biết suy xét!”
Trong đám yêu nhân có một tên thanh sam hét lớn. Ly Khế chợt thấy chân cứng ngắc, cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất mọc ra yêu lục mạn đằng (yêu dây leo),quấn lại hai chân của hắn, trên thân còn có gai độc sắc nhọn, châm nọc độc vào đùi, có ý đồ hạ độc hắn.
Thanh sam yêu nhân đang đắc ý thì thấy Ly Khế ha hả cười, xoay người giật một cái, không để ý đến bàn tay bị gai độc đâm phá, đem gốc rễ của yêu lục mạn đằng nhổ ra, hất bay vào vách đã. Đồng thời đưa tay lên liếm miệng vết thương, sắc mặt như thường, không thấy nửa phần dấu hiệu trúng độc.
“Thế nào lại như vậy?! Độc yêu đằng của ta! Ngươi cư nhiên-”
“Hừ,” Hâm Tông liếc yêu nhân kia một cái nói, “Ngươi hạ độc hắn có tác dụng gì? Lang yêu có khả năng tích độc tị tà. Đằng độc như ngươi không làm gì được hắn cả, lui xuống đi!!”
Thanh sam yêu nhân kia nghe Hâm Tông quát mắng, phẫn nộ thối lui sang một bên, cự lại Hỏa Thiềm đồng tử đang sung sướng vui cười khi người khác gặp họa.
Ly Khế nói: “Thức thời liền thối lui ngay lập tức, nếu không lần này không đơn giản là cháy tiêu bộ lông đâu!”
Hâm Tông thần sắc lạnh lùng: “Xem ra ta và ngươi đường đi khác biệt, không thể hợp tác.” Chỉ thấy ống tay áo của hắn vung lên, lũ yêu tuân lệnh lập tức hướng Ly Khế đánh tới. Hơn mười yêu quái này mặc dù chưa lợi hại bằng Hâm Tông nhưng cũng là mãnh tướng dưới trướng, khí thế rào rạt, không thể khinh thường.
Nhìn hắn như vậy, Ly Khế cười lạnh: “Chẳng lẽ ta còn sợ sao?”
Đã tiến lên tất nhiên không sợ lũ yêu, Ly Khế lôi ra khoát kiếm trên lưng, chỉ thấy điện thanh kiếm hoa lạnh lẽo vô cùng. Hỏa Thiềm đồng tử vừa thấy biết rõ lợi hại, vội quát: “Cẩn thận cự kiếm trên tay hắn!!”
Vài tên nghe vậy lập tức có chút cố kỵ không dám trực tiếp đón kỳ phòng này. Cũng có những kẻ nóng lòng lập công trước mặt yêu chúa không thèm lùi, lao thắng tới, trở thành tế phẩm dưới kiếm.
Khoát kiếm trong tay Ly Khế huy vũ như gió xoáy, nhanh chóng từ trên xuống dưới được bao bọc bởi thanh sắc cuồng mang. Trong phút chốc, trên Kình Thiên Bích thanh quang lóe ra, tiếng kim loại gãy cũng yêu quái kêu than vang lên. Không lâu sau, Bích đỉnh mặt đất toàn mau tươi, mấy tên yêu quái bị khoái kiếm của Ly Khế làm trọng thương, hoặc tử hoặc phế, vô cùng thảm thiết.
Hâm Tông thấy thế nhíu mày, cũng biết biện pháp tầm thường không thể nào đối phó được tên hắc lang yêu ngoan cường này, liền đảo mắt nhìn về phía Hỏa Thiềm đồng tử. Hỏa Thiềm đồng tử được ám hiệu, lập tức hí dài một tiếng, có năm tên yêu quái nghe được hiệu lệnh lập tức thối lui, lấy bát quang lục hợp thế vây quanh Ly Khế.
Hỏa Thiềm đột nhiên nhảy lên, lăng không bay tới. Ly Khế đang muốn giơ kiếm tương ứng, bỗng nhiên một mảnh lưới lớn từ trên không úp xuống vây lấy hắn. Dây chão của lưới này như ngân thắng tuyết, chói mắt phi thường, hướng đầu lang yêu chùm xuống, năm yêu vật còn lại vội vàng tiếp được năm đầu lưới, đem Ly Khê vây ở giữa.
Hỏa Thiềm đồng tử niệm động yêu chú, lưới kia liền buộc chặt, trói ngụ Ly Khế lại.
“Ngao-” Ly Khế  gào lên, muốn lấy kiếm cắt đứt thân lưới. Nhưng không hiểu lưới này được tạo bởi cái gì, càng cắt lại càng buộc chặt. Ly Khế run thân giãy dụa khiến lưới co rút lại càng chặt.
Hâm Tông tất nhiên rất đắc ý, hắn khoanh tay mà đứng, nhìn lang yêu bị trói trong lưới nói: “Biết là ngươi tới làm sao bản tọa không chuẩn bị trước? Tấm lưới này lấy Thiên Chu Ti nhào nặn mà chế thành, đừng nói trói yêu, mà ngay cả thiên tiên thần nhân cũng giãy không ra! Khuyên ngươi không cần uổng phí khí lực!”
Ly Khế không thèm nghe lời khuyên bảo, lúc này lưới đã gắt gao bao lấy hắn, khiến hắn toàn thân căng thẳng trương lên. Thiên Chu Ti võng quả nhiên như lời Hâm Tông nói, không phục tùng liền bị buộc chặt, hắn giãy giụa như vậy, dây lưới xiết vào da thịt, có cái chằng ở ngay cổ họng làm hắn thật sự khó thở.
Lũ yêu căn bản đều nghĩ Ly Khế đến lúc này sẽ khuất phục mà không giãy dụa nữa. Thế nhưng lang yêu tính tình ngoan cố, không chịu dừng lại, Thiên Chu Ti lưới sít càng chặt, khiến cho xương cốt của hắn bị ghìm kêu lên, y phục trên người cũng bị làm rách ra. Lang yêu quật cường này không chừng sẽ bị xiết chết.
Hâm Tông cố ý cho hắn cơ hội cuối cùng, tiến đến phía trước nói: “Ly Khế, bổn tọa hỏi ngươi một lần nữa. Có muốn gia nhập dưới trướng ta?”
Đôi mắt lục sắc của lang yêu liếc mắt nhìn hắn, dây lưới chằng trên cổ làm hắn khó khăn mở miệng, như vẫng rõ ràng đáp trả: “Chỉ, bằng, ngươi? …Còn, không, đủ, tư, cách!”
“Hừ. Muốn chết!” Hắn ra hiệu lệnh, lũ yêu quái đều giơ lên vũ khí trong tay, không lưu tình chút nào hướng Ly Khế đánh tới.
Mắt thấy hắn sẽ bị băm thành thịt vụn, nhưng khi những vũ khí này cách Ly Khế không được nửa tấc liền bị một loại lực lượng vô hình ngăn trở!
Lũ yêu kinh hãi, trợn mắt nhìn kỹ thì thấy Ly Khế được một tầng băng dày bao vây. Tầng băng này trong suốt vô sắc, lại vô cùng cứng rắn, ngay cả yêu khí cũng không cách nào xuyên qua.
Thiên Tuyền vẫn thản nhiên đứng thẳng, chậm rãi đi vào trong vòng vây. Trước ánh mắt kinh ngạc của chúng yêu, đưa tay lướt qua mặt băng nhanh chóng triệt hồi tầng băng dày kia, sau liền nói: “Chơi đủ rồi chứ? Cần phải trở về.”
Ly Khế không thể nói, chỉ không cam lòng trừng mắt nhìn Hâm Tông một cái. Lần này là hắn sơ suất, không nghĩ được đối phương lại có pháp khí lợi hại như vậy. Nếu đánh tay đôi, hắn không tin mình không thể đánh lại bọn họ!
Thiên Tuyền cúi lưng xuống, đem hắc lang yêu bị trói như bánh chưng vác lên vai, hoàn toàn không để ý đến sức nặng và thân hình cao lớn của đôi phương khiến cho Ly Khế xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Sau đó quay người nhìn Hâm Tông nói: “Cáo từ.”
Hâm Tông mặc dù đối với phàm nhân này có đề phòng, vốn tính giải quyết cường địch Ly Khế trước làm người này một thân một mình chẳng thể làm gì thì tự nhiên sẽ nói ra cách phá trận pháp.
Nhưng khi Thiên Tuyền vừa ra tay, hắn chưa kịp phát giác ra thì đã thi pháp cứu Ly Khế, dễ dàng hóa giải công kích của chúng yêu, trong lòng cả kinh không ít. Khôi phục lại thấy hắn mang đi Ly Khế, coi như đi lần này đơn giản chỉ là đi dạo rồi trở về nhà.
Hâm Tông thật không hổ là nhất phương yêu chúa. Hắn mặc dù trong lòng kinh dị nhưng sắc mặt vẫn như thường, cười lạnh nói: “Nếu bộn tọa nhất định phải lưu lại nhị vị thì sao?”
Thiên Tuyền nhìn lũ yêu ngăn lại đường đi của Bích nhai, lắc đầu khẽ thở dài: “Ta không có ý giết chóc, tại sao cứ phải bức ta?”
Thấy bọ họ không có ý nhường đường, Thiên Tuyền cũng không quan tâm nữa, cứ thế đi thẳng.
Lũ yêu thấy vậy, giơ tay tập trung yêu khí đập tới. Có điều hung khí này chưa kịp chạm vào thân thể của Thiên Tuyền, bọn họ đột nhiên đau đớn không chịu được, nguyên đan trong cơ thể như bị nghiền nát. Chúng yêu thâm chí chưa hiểu được, chỉ nghe âm thanh vỡ vụn trong ngực, toàn thân yêu khí lập tức theo cơ thể tiết ra. Mà bích đạo chật hẹp, có yêu quái đứng không vững trực tiếp ngã xuống dòng thạch nham nóng chảy, hài cốt cũng không còn; còn không thì tan hết yêu khí hiện ra nguyên hình.
Chỉ có Hâm Tông cùng Hỏa Thiềm đồng tử vẫn chưa tiến lên ở phía sau thấy rõ được. Đó là một cỗ  ánh sáng màu tím nhàn nhạt tràn ra từ người Thiên Tuyền,  giống như dòng Tế Lưu Bàn theo bích đạo chảy xuôi xuống. Nhìn có vẻ không chút uy hiếp, nhưng mà bất cứ kẻ nào tiếp xúc nguyên đan liền bị nghiền nát, tan hết chu vi. Nhị yêu chứng kiến được, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phàm nhân này trên người bao phủ một lớp nhàn nhạt tử quang như sao lúc ẩn lúc hiện, lại quyết không phải là yêu khí, mà là một cỗ chí cao vô thượng thanh triệt vô hạ tiên khí!!
Nhị yêu thẫn thờ, đều không dám tiến lên cản trở, chỉ trơ mắt nhìn Thiên Tuyền khiêng Ly Khế bước qua bích đạo không có yêu quái ngăn trở, thản nhiên xa dần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.