Biên tập: Graylain
Beta: Mặc Nhiên
—————————————————–
Đàm hoa nhất hiện vi Vi Đà
Nhị trung tâng tâm chích mộ quân
Hắn còn chưa cất bước, đã bị chặt chẽ ôm lấy.
Cánh tay Ly Khế giống như thiết cô, giữ chặt đến độ hắn không thể động đậy. Thiên Tuyền không khỏi hoài nghi hắn có phải hay không muốn cắt đứt xương sườn của mình.
Lang yêu tựa đầu trên bờ vai của hắn, âm thanh bất khả tư nghị có chút kiềm nén.
“Vì cái gì… ngươi luôn không muốn để ta giúp ngươi… Đối với ngươi… luôn luôn… ta lúc nào cũng cảm thấy thật bất lực…”
Đúng vậy. Hắn cái gì cũng không làm được.
Hắn có thể làm cơm, nhưng Thiên Tuyền không cần ăn.
Hắn có thể thổi lửa, nhưng Thiên Tuyền không biết lạnh.
Hắn chuẩn bị đệm chăn ấm áp, nhưng Thiên Tuyền không cần ngủ.
Thiên Tuyền có đầy đủ mọi năng lực, cho dù không có hắn, tinh quân cũng có thể một mình phá Yêu vực, đi Bất Chu sơn.
Rồi sẽ có một ngày, hắn hoàn thành sứ mệnh của thiên giới, nhất định cũng sẽ rời đi mà không quay đầu lại. Tiếp qua ngàn năm, hắn sẽ hoàn toàn quên rằng từng có một hắc lang yêu, ở một khoảng thời gian ngắn ngủi như một cái chớp mắt, là bạn với hắn.
Nghĩ đến đây, tim của Ly Khế như bị một bàn tay nào đó gắt gao cầm lấy, càng nắm càng chặt.
Nhưng Thiên Tuyền, lại vẫn như lúc ban đầu quen biết vậy, bộ dáng luôn đạm mạc.
Hắn có thể ở trên tảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-tuyen-thien-bien/2140674/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.