Nạo các giá hạ khiên thủ ý
Tỏa nột* thanh trung ngộ cố thức
(Dưới giàn Nạo Các nắm tay nhau
Trong tiếng Tỏa Nột gặp người quen biết)
*Tỏa nột : một loại kèn nhỏ, vốn là nhạc khí của người Hồi, nguyên tên là tô nhĩ nại
“Không ngờ ngươi cũng biết cách hù dọa người khác nha!” Khai Dương tùy ý bứt một nhánh cỏ, đưa lên miệng ngậm, cười meo meo nhìn về phía Thiên Lý Nhãn, tính tình hắn tới cũng nhanh đi cũng chóng, quay qua quay lại đã đem chuyện vừa nãy quên đến tận chân trời nào rồi.
Thiên Lý Nhãn vẫn không đáp, chỉ hỏi: “Vì sao lại thả nó đi?”
Khai Dương có chút đăm chiêu nhìn về phía chân trời: “Ở thế gian, ngẩng đầu cúi đầu đều tự tại, so với trên thiên đình làm tọa kị tiên gia, chẳng phải càng thống khoái hơn nhiều sao?”
“Không mang được Thanh Ngưu về, xem ngươi làm thế nào ăn nói với Lão Quân !”
Khai Dương lại cười: “Ta thấy ông ta ngày thường cưỡi tiên hạc, bay qua bay lại thật cũng không tồi. Này cũng là muốn tốt cho ông ta, cưỡi trâu cũng thật là xóc nảy mà! Đám xương cốt già nua của ổng sẽ bị nện đến tan nát mất! Ha ha ha ha......” Tiếng cười vui vẻ tự vang vọng nơi núi rừng, kinh động một bầy nhạn đang bay về phương nam.
“......”
Khai Dương quay đầu, thu lại tiếng cười: “Nhưng thật ra Ly Lâu a, ngươi vì sao cũng để nó rời đi?” Pháp chỉ của Đế Quân chính là muốn hắn giám sát mình, xét tình huống vừa rồi, hắn nên là ngăn cản mới đúng, cuối cùng lại là để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-thien-muc-cung/69245/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.