Chương trước
Chương sau
Cự thi vân lộ duy oan mục
Kiếp hậu tiếu nhan tại mông trung
(Không dùng vân lộ chọn khoét mắt
Đại nạn qua rồi cười trong mơ)
Khai Dương dẫn Thiên Xu đến trước trạch viện của Thiên Lý Nhãn, vừa xuống mây đã đẩy cửa chạy vào, chỉ thấy Thiên Lý Nhãn vẫn nằm trên giường, sắc mặt khô vàng hai mắt nhắm nghiền, gian phòng yên tĩnh càng khiến người trên giường toát ra vẻ cô tịch.
Tiếng đẩy cửa cự nhiên lại không thể đánh thức hắn, chỉ nằm im lặng trên giường, trông như, đã chết.
Khai Dương bất giác hốt hoảng, bổ nhào lên giường ôm lấy bả vai Thiên Lý Nhãn, dùng sức lay động, hét lớn: “Uy!! Thiên Lý Nhãn!! Uy!!”
Đối phương bị rung lắc một trận, cuối cùng cũng nhúc nhích, chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn đến dọa người vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Khai Dương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hạ xuống khẩn trương không hiểu nơi đáy lòng.
“Ta mang Thiên Xu tới xem mắt cho ngươi.”
Thiên Xu cất bước tiến lên, nói: “Thiên Nhãn thần tướng, Khai Dương làm việc lỗ mãng, khiến thần tướng gặp phải tai bay vạ gió, xin thần tướng thứ lỗi.”
Thiên Lý Nhãn theo tiếng hướng tới, nâng tay hành lễ, nói: “Tinh Quân quá lời, Vũ Khúc Tinh Quân chỉ là nhất thời hứng trí, nếu là tai bay vạ gió, mạt tướng cũng không để trong lòng.”
Một người sắc mặt đông lạnh, một vị vẻ mặt cứng ngắc, Khai Dương đứng bên cạnh chỉ cảm thấy buồn bực, xen vào: “Các ngươi đừng nhiều lời nữa! Thiên Xu, ngươi mau giúp hắn xem mắt đi!”
Thiên Xu liếc ngang nhìn hắn một cái, quát: “Câm miệng! Nơi này lúc nào đến lượt ngươi nói chuyện?!”
Khai Dương nhất thời câm nín, khép lại đôi môi, lui về phía sau vài bước, khoanh tay đứng bên giường.
Cũng là Thiên Lý Nhãn biết hợp thời mở lời: “Không biết Tinh Quân đến là có chuyện gì?”
Thiên Xu hừ một tiếng, cũng không tiếp tục giáo huấn nữa, phân phó nói: “Khai Dương, ngươi đem chút nước đến đây.”
“Biết rồi!”
Khai Dương đang muốn rời đi, vừa nghe xong sai khiến liền nhanh chân chạy ra ngoài. Gần đây cũng không có giếng nước, nghĩ nghĩ một lát, liền đáp mây bay đến Thiên Hà, lấy một dũng (thùng) nước trong, liền bay trở về.
Trở lại trạch gia Thiên Lý Nhãn, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy câu nói của Thiên Xu, không khỏi đột nhiên dừng lại.
“Vì sao không muốn dùng Vân Lộ rửa mắt?”
Lại nghe Thiên Lý Nhãn nói: “Vân Lộ là nước mắt của Đế Quân, nếu muốn dùng, tất sẽ kinh động bệ hạ.”
Trong phòng liền trầm mặc một lát, chợt nghe Thiên Xu lại hỏi: “Khai Dương thi độc hại ngươi, lại không bị trách phạt, không lẽ thần tướng định thay hắn giấu diếm sao?!”
Khai Dương trong lòng căng thẳng, lại thủy chung không nghe thấy Thiên Lý Nhãn trả lời.
“Ngoại trừ Vân Lộ, Tinh Quân có cách nào khác không?”
Thiên Xu nói: “Thật ra còn một cách khác, có thể thử một lần, chính là......” Ngay cả Tham Lang Tinh Quân cũng nghi ngờ lo lắng, có thể thấy biện pháp này chắc chắn rất hung hiểm.
“Tinh Quân cứ nói đừng ngại.”
“Khoét mắt tẩy độc.”
“Không được!!” Khai Dương rốt cuộc nghe không được nữa, một cước đá văng ván cửa, vọt vào trong phòng, cũng không quản thùng nước trong tay liền gào lên, “Nếu để ngươi phải chịu nỗi đau khoét mắt, ta thà đến trước mặt Đế Quân chịu tội còn hơn!!”
Hai vị còn đang thương lượng trong phòng liền sửng sốt, Thiên Xu nhíu mày nói: “Biện pháp này quả thật rất hung hiểm, vẫn là nên hướng Đế Quân cầu Vân Lộ có điều thỏa đáng hơn.”
Khai Dương bước vội qua kéo lấy Thiên Lý Nhãn, la lên: “Sai cũng đã sai rồi, ta không muốn trốn tránh nữa, cùng lắm nếu Đế Quân hỏi đến, ta sẽ đi thỉnh tội!”
Thiên Lý Nhãn lại không hề cảm kích, chỉ nhìn về hướng hắn đang đứng: “Mạt tướng không phải vì muốn Vũ Khúc Tinh Quân được thoát tội, chỉ là việc này ta cũng không muốn tiên chúng thiên đình biết được, có thể sẽ rước lấy trào ngôn phúng ngữ.”
Khai Dương vẫn không chịu bỏ cuộc: “Việc này là ta gây ra, nếu có người dám đùa cợt nói xấu ngươi, ta chắc chắn sẽ không buông tha!”
“Không buông tha thì như thế nào? Hay là Vũ Khúc Tinh Quân lại định biến họ thành câm thành điếc sao?”
“Ta ──”Khai Dương nghẹn họng không nói được nữa.
Thiên Lý Nhãn đẩy tay hắn ra, hai mắt đã vô thần lại càng trở nên vô tình: “Xin hỏi Vũ Khúc Tinh Quân, đôi mắt này là của ai?”
“...... Là của ngươi.” Khai Dương cắn răng.
“Đã thế, liền không nhọc Tinh Quân lo lắng, mạt tướng có thể có cũng có thể bỏ.”
“Ngươi…. cái tên gia khỏa nảy!!” Khai Dương bị hắn chọc đến giận sôi lên, gần như không khống chế được muốn đánh hắn một quyền, lại đành nén giận, mắng một câu: “Không biết phân biệt!” Liền đá cửa rời đi.
Thiên Xu vẫn đứng một bên nhìn, lúc này mới hỏi: “Thần tướng thật không muốn dùng Vân Lộ sao?”
Thiên Lý Nhãn vẫn nhìn về phía thanh âm Khai Dương rời đi vọng lại, tầm mắt hư không chưa động nửa phần, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Chuyện khoét mắt, đành nhờ Tham Lang Tinh Quân giúp cho.”
Biết ý hắn đã quyết, Thiên Xu cũng không miễn cưỡng nữa: “Khai Dương tính tình bộc trực, luôn gặp rắc rối, lần này đành phiền Thiên Nhãn thần tướng thông cảm.”
Khóe miệng bình lặng lại hiện lên độ cong, có chút bất đắc dĩ… cũng có chút chua sót.
“Đâu có.”
Thiên Xu từ trong tay áo lấy ra chút dược thảo, đưa tới trên tay Thiên Lý Nhãn, nói: “Thảo dược này có thể tạm hoãn đau đớn, xin thần tướng ngậm vào, mới có thể vượt qua được cơn đau của việc khoét mắt.”
※※※※※※※※※※
Cũng không biết đã qua bao nhiêu canh giờ, chỉ biết ngày đã hóa đêm, đêm đã lại chuyển sang ngày, mặt trời vừa hiện, chỉ nghe cánh cửa “chi nha” một tiếng, Thiên Xu từ bên trong đẩy cửa bước ra.
Bên cạnh cửa lại có một người đang ngồi, là Khai Dương.
Khai Dương ôm gối ngồi dựa vào tường, đầu chôn trong hai cánh tay, không biết rốt cục đã ngồi đây bao lâu.
Hắn vừa nghe tiếng cửa bị đẩy ra liền ngẩng đầu, thấy Thiên Xu liền vội vàng nhảy người lên hỏi: “Hắn thế nào rồi?”
Thiên Xu liếc ngang hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đã biết thế này, lúc trước còn dám làm?”
Khai Dương bất chấp lời chế nhạo của hắn, thăm dò muốn thò đầu vào bên trong nhìn xung quanh, Thiên Xu một tay ngăn hắn bên ngoài, thuận tay đóng cửa lại nói: “Ba ngày sau liền có thể khôi phục thị lực.”
“Thật sẽ không còn việc gì?”
Tuy biết Thiên Xu pháp lực vô biên, Khai Dương vẫn nhịn không được lo lắng, hắn bị Thiên Lý Nhãn chọc tức bỏ đi rất nhanh lại quay trở về, ở bên ngoài bồi hồi không dám đi vào, ngồi tròn một ngày một đêm. Từ trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên, biết rõ đó là do Thiên Lý Nhãn đang cố gắng ẩn nhẫn đau đớn, nhưng cái kẻ khởi xướng là hắn lại chỉ có thể ở bên ngoài bất lực, gần như muốn phát tiết mà siết chặt nắm tay, cuối cùng chỉ có thể suy sụp ngồi xuống chờ.
Bây giờ dù Thiên Xu đã bước ra, lại chưa thể nhìn thấy Thiên Lý Nhãn bình yên vô sự, trong lòng vẫn là bất ổn cùng hoảng hốt.
Hắn do dự hỏi: “Ta, ta có thể vào xem hắn không?”
Thiên Xu nói: “Mặc Hoắc thảo âm khí rất nặng, vào trong cơ thể nhiều ngày đã tổn thương đến nguyên thần của hắn, ngươi đi vào cũng được, nhưng không được quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi.”
“Đã biết.”
Khai Dương thật cẩn thận đẩy cửa ra, rón ra rón rén bước vào trong phòng.
Thiên Xu không khỏi nhẹ thở dài, đóng cửa xoay người đang muốn rời đi, bất ngờ khựng lại, không biết từ khi nào vị Đế Quân trẻ tuổi đã im lặng đứng sau lưng hắn.
Thiên Xu vội vàng thi lễ: “Bái kiến Bệ Hạ!”
Thượng Đế cười nói: “Chưa tới tiền điện phục mệnh đã vội chạy khắp nơi. Thiên Xu, ngươi thật sự quá mức dung túng bọn họ.” Hắn tươi cười sáng lạn, lại càng khiến Thiên Xu sợ hãi tận đáy lòng.
Tự biết mọi chuyện đã lộ, Thiên Xu đành phải thành thật nói: “Khai Dương nhất thời lỗ mãng, Thiên Xu trông giữ bất lực, Thiên Xu nguyện nhận gánh trách nhiệm, mong bệ hạ khai ân.”
Thượng Đế phất tay bảo dừng, tuấn nhan không hề vừa lòng: “Thiên Xu, vì ngươi lúc nào cũng đứng ra nhận trách nhiệm, bọn Khai Dương Diêu Quang mới có thể làm càn như vậy.”
“Bệ hạ thứ tội.”
Thượng Đế nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, sát khí trên thân mặc dù có nặng nhưng lạnh lùng trong mắt đã tan, đành phải thở dài: “Thôi, coi như Thiên Lý Nhãn gặp phải một lần kiếp nạn đi, lần này trẫm tha cho Khai Dương.” Chưa đợi Thiên Xu thở ra một hơi, Đế Quân đã lại thêm một câu, “Nếu còn tái phạm, chớ trách thiên uy vô tình.”
※※※※※※※※※※
Khai Dương trong phòng hoàn toàn không biết đến sấm rền gió dữ bên ngoài, trong mắt hắn chỉ còn nam tử cao gầy đang nằm trên giường trầm trầm ngủ kia.
Trên hai mắt Thiên Lý Nhãn quấn một tầng băng vải thực dầy, tuy có Thiên Xu dùng tiên thuật trợ giúp, Khai Dương cũng biết, quá trình khoét mắt này cũng tuyệt không đơn giản. Nắm tay người kia đều gắt gao siết chặt, Khai Dương đến gần cẩn thận tách ra, không hề muốn đánh thức đối phương, nhưng móng tay trắng bạc của hắn đã đâm vào da thịt thật sâu, tơ máu hơi mỏng đã bắt đầu ngưng kết, nhìn thấy mà ghê người.
Là hắn làm hại.
Hắn nhất thời hứng trí, khiến Thiên Lý Nhãn hai mắt bị mù, lại còn phải chịu thống khổ khoét mắt, chuyện hắn đã làm, không phải chỉ một hai câu giải thích xin lỗi là xong chuyện.....
Khai Dương lăng lăng ngồi bên giường, bỗng nhiên chú ý tới nam nhân vốn đang ngủ sâu lại hơi hơi run rẩy, không khỏi vươn tay xoa lên làn da của hắn, lại kinh giác phát hiện nơi đó đông lạnh như hàn băng. Lại nghĩ ra, Mặc Hoắc thảo kia đều sinh trưởng nơi địa ngục tầng thứ ba, lây dính u hàn muôn đời, mới nghe Thiên Xu nói, nguyên thần của Thiên Lý Nhãn đã bị âm khí thương tổn, chắc là muốn nói đến cỗ hàn khí này.
Chỉ trong khoảng nửa khắc hắn lâm vào trầm ngâm suy tư, ngay cả đôi môi dài mảnh kia cũng đã bắt đầu run rẩy, Khai Dương nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cởi hài miệt, lại thoát áo ngoài, thuận tay nhấc lên đệm chăn chui vào trên giường. Nếu luận về thuật điều khiển lửa, thiên đình bây giờ ngoại trừ Hỏa thần Chúc Dung thì không còn tiên gia nào có thể so sánh với Khai Dương, hắn liền khống chế ngọn lửa trong cơ thể, biến nó trở nên ôn hòa, biến bản thân thành một noãn lô hình người.
Ổ chăn được nhiệt lực trong cơ thể hắn sưởi qua liền ấm áp như mặt trời ban trưa, rất thoải mái, lại chỉ qua thời gian uống một chén trà nhỏ, Thiên Lý Nhãn thân hình cuộn chặt vốn lạnh như băng cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng, không còn run rẩy không ngừng nữa.
Khai Dương lúc này mới hơi chút yên tâm, đang định nghiêng người xuống giường, lại đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy, nháy mắt bị kéo sát vào một khuôn ngực cứng rắn lạnh như băng.
Hắn bản năng muốn giãy dụa, thế nhưng cánh tay kia tuy không phải thực cường tráng lại dị thường hữu lực, hắn cư nhiên không thể thoát ra.
Khai Dương ngẩng đầu muốn đẩy đối phương ra, lại càng thêm sửng sốt.
Con ngươi như mặc lịch (giọt mực) nhìn thấy khuôn mặt khẽ cười của nam nhân.
Đó là một nụ cười cực kỳ thư thái, cực kì thả lỏng, hai mắt Thiên Lý Nhãn bị che đi, thiếu mất vài phần âm trầm thường ngày khiến người ta chán ghét cùng với nỗi cô độc ngàn vạn năm đã tập mãi thành quen.
Nam nhân đang ôm hắn, giống như chiếm được cả bầu trời rộng lớn trải dài khắp thiên địa.
Nếu so với ngày thường, ai dám đối đãi như thế với Vũ Khúc Tinh Quân đã sớm bị hắn đá đến chân trời góc biển rồi. Nhưng hôm nay, hắn lại dị thường không hề giãy dụa, thậm chí còn không dám có động tác quá lớn, miễn cho nam nhân làm càn khi ngủ kia bị đánh thức.
Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng đem nụ cười cong cong trên khóe miệng người kia bảo lưu càng lâu càng tốt….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.