Bái thiếp thành đôi trướng bỉ tuyết
hà lai nhàn hạ thưởng quế hoa
(bái thiếp thành núi, nợ như tuyết, đâu ra rảnh rỗi ngắm quế hoa)
“Tiên sinh đến rồi!”
Âu Dương Vô Cữu lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, dù sao cũng đã nhiều ngày không gặp, cứ mãi vì chuyện an bài đại hội võ lâm mà mỗi ngày đều bận đến thâu đêm suốt sáng, căn bản tìm không ra cơ hội để cùng Vương Ki cởi bỏ hiểu lầm lúc trước, vậy nên lần này thấy Vương Ki đến đây, khó tránh khỏi vui sướng, nhất thời đã quên hỏi nguyên do y đến.
“Gần đây đều không có thời gian rảnh đến chỗ tiên sinh ngồi một chút.” Âu Dương Vô Cữu đứng dậy đi vòng qua bàn, kéo Vương Ki ngồi xuống bên bàn trà, từ sớm đã có tỳ nữ dâng trà thơm, hắn chuẩn bị rót cho Vương Ki một chén, ngẩng đầu nhìn lá thu rụng ngoài cửa sổ, không khỏi đề nghị, “Hiện giờ hoa quế chính diễm, tiên sinh đến Hàng Châu cũng đã được một thời gian, lại hình như chưa từng ra ngoài thăm thú. Nếu việc sổ sách không vội, tiên sinh có thể xuất phủ đi một chút!”
Đi một chút? Vương Ki trừng mắt nhìn hắn, nợ nần chỗ mình đã sắp chồng chất như núi, chỉ sợ chờ mình ra ngoài dạo một vòng về thì ngân lượng trong khố cũng biến mất sạch sẽ rồi!
Âu Dương Vô Cữu nhìn vẻ mặt của y lại cho rằng y không biết đường, lòng tràn đầy vui mừng nói: “Tiên sinh nếu không có chỗ nào muốn đi, tôi vừa lúc có chút nhàn hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-quyen-5-ki-thien-duyen/2378552/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.