Kinh Phong cương thượng thú sính hung
yêu phàm huyền thù chung bất đãi
(Trên đồi Kinh Phong thú hung mãnh, yêu phàm khác biệt đánh không lại)
“Tôi đâu phải giấy mà vừa đụng đã rách.” Vương Ki mỉm cười, “Nếu không có ngọc bội của tôi thì các cậu chẳng đã vào bụng Cùng Kỳ rồi à?”
Y vừa nói xong, Âu Dương Vô Cữu liền cảm thấy chột dạ, dời tầm mắt, cười xòa hàm hồ vài câu: “Đúng như lời tiên sinh nói, lần này tiên sinh lại cứu tôi một mạng.”
“Đâu phải chuyện gì to tát đâu? Đúng rồi, ngọc bội kia không phải đã đưa cho Phượng Tam coi như tiền công à? Tại sao lại ở trên người cậu?”
“Ặc…” Âu Dương Vô Cữu vội vàng giải thích, “Đại khái là Phượng Tam thấy chẳng qua chỉ là việc cỏn con mà lại thu tiên sinh tạ lễ quý giá như thế nên bèn nhờ tôi trả lại cho tiên sinh… Sau đó, nhất thời bận quá nên, nên, tôi cũng quên mất.”
Vương Ki nhìn hắn đầy hoài nghi, đồ nhờ trả giùm mà còn có thể cẩn thận xỏ dây đeo bên người như thế à? Nếu không biết trong khố phòng còn nhiều ngọc bội trang sức mà Âu Dương Vô Cữu lại chẳng thèm đụng đến bao giờ, thì y đúng là nghi ngờ thiếu gia này đứng giữa trục lợi.
Âu Dương đại thiếu gia ho khan hai tiếng: “Tiên sinh không cần lo lắng, tôi đã tìm được một thợ giỏi trong thành, nhất định có thể hồi phục được mảnh ngọc về như cũ.”
“Cái này không cần, hoàng li trong ngọc là biến từ nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguyen-giai-ach-he-liet-quyen-5-ki-thien-duyen/2378511/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.