Khinh Vân Nhiễm thở dốc không ngừng, ngực vì tức giận mà trở nên phập phồng, liếc mắt nhìn Tiêu Thần Hiên một cái, lạnh lùng nói:
-Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, ta là tứ tiểu thư Lam phủ, không có quan hệ gì với ngươi, thả tay ra!
Đôi mắt nàng chú ý, bốn phía toàn là ngự tiền thị vệ, kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, bọn họ nhìn nhất cử nhất động của Tiêu Thần Hiên đầy cảnh giác, tùy thời cơ hành động.
Mà Tiêu Thần Hiên hiển nhiên chẳng ngại gì chuyện đó, một người một ngựa xông vào đây, chỉ muốn phá nghi thức hôn lễ của nàng, cho dù võ công hắn có lợi hại tới đâu, chẳng lẽ đạo lý đa số đánh bại thiểu số hắn cũng không hiểu sao?
Gương mặt Tiêu Thần Hiên vô cùng tang thương, nhưng vẫn lộ ra khí phách ngang ngược, điên cuồng, đôi mắt đen có lửa giận thiêu đốt hừng hực, nhìn Khinh Vân Nhiễm trước mắt, đáy lòng bỗng hoảng sợ.
Hỷ phục đỏ như lửa, mũ phượng sáng lòa, gương mặt thanh tú trắng ngần, tựa như một đóa hoa quỳnh mới hé nở, mày mắt như tranh mà cũng không phải tranh, môi đào đỏ thắm, đôi mắt đầy sức sống, trắng đen rõ ràng, mang theo phong tình quyến rũ, dáng người như ngọc, quanh người như tòa ra làn khói, mái tóc dài như nước chảy, một nụ cười, một cái nhăn mày cũng đủ để lấy đi hồn phách người khác.
Dáng vẻ này làm hắn không khỏi nhớ lại đêm động phòng hoa chúc bốn năm trước, đêm đó, nàng cũng xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng khác ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguoc-khi-phi/1511015/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.