Đôi mắt long lanh như có nước của Khinh Vân Nhiễm trợn to, hắn hồ đồ rồi, chân tướng, chân tướng cái gì mới được?
Ngay sau đó nàng nghe hắn tiếp tục nói:
-Ta và Tiêu Thần Hiên cũng không phải là bằng hữu, giờ xông vào Vương phủ chỉ là vì muốn gặp nàng, nàng đừng lên tiếng, cho ta thời gian để ta nói hết, có được không?
Khinh Vân Nhiễm nghe lời chàng nói, lo lắng chỉ trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu. Nàng tin chàng không có ác ý, hơn nữa từ ánh mắt chàng cũng có thể thấy được, chàng đối với nàng không phải chỉ là cảm tình bình thường.
Giác quan thứ sáu của nữ giới luôn luôn chuẩn xác, nàng có thể khẳng định, nam nhân này sẽ không tổn thương nàng.
Thấy phản ứng của nàng, Thượng Quan Nguyệt thở phào nhẹ nhõm đồng thời buông tay ra, tâm lại không nỡ, cảm giác mềm mại từ đôi môi cánh hoa của nàng truyền đến, lòng bàn tay như nụ hôn trên môi, nghĩ vậy gương mặt tuấn tú bỗng thấy nóng bừng.
Tâm trạng trong lòng thay đổi liên tục.
Cuối cùng chàng nén cảm giác phức tạp trong lòng, khóe môi nở nụ cười tự giễu, chậm rãi buông lỏng tay ra, ngước mắt, nói:
-Vừa nãy tình thế cấp bách mới làm chuyện như vậy, nàng đừng tức giận.
Khinh Vân Nhiễm thấy vẻ mặt của chàng, không đành lòng trách mắng, chỉ hơi giận, nói:
-Sao huynh không nói sớm, nếu không nháo khuê phòng, tiểu thư ta đã sớm lớn tiếng hô to “dâm tặc”rồi!
Mặt Thượng Quan Nguyệt lộ ra quẫn bách, thấy cảnh tượng này, Khinh Vân Nhiễm không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguoc-khi-phi/1511006/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.