Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Nguyệt từ xa nhìn thấy dáng vẻ nhỏ xinh, thất thố chạy tới chạy lui ở hành lang, hình như đang tìm thứ gì đó ở xung quanh!
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, cái váy lụa trắng phấp phới trong gió, mái tóc đen được màn đêm làm nền, càng thêm đen nhánh phiêu dật.
Dưới ánh trắng, thân thể đơn bạc gầy yếu của nàng vô cùng, vô cùng nhẹ, giống như có thể hóa thành mây khói theo gió bay đi.
Khinh Vân Nhiễm thì thào gọi:
-Hoán nhi, Hoán nhi….
Đêm nay nàng lén chạy ra khỏi phòng, đến linh đường, muốn gặp Hoán nhi trong linh đường, nhưng không thấy bé….
Đột nhiên nàng thấy Thượng Quan Nguyệt ở hành lang đối diện, nhanh chóng chạy tới, mất không chế kêu lên:
-Thượng Quan, muội không tìm được Hoán nhi, con biến mất rồi….
Ngực Thượng Quan Nguyệt căng thẳng, bất lực nhìn nàng, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước, đôi mắt lưu ly yếu ớt, giống như một đứa trẻ con bị thương.
Giây tiếp theo, Khinh Vân Nhiễm chỉ cảm thấy mình được một người ấm áp ôm lấy, mùi hương thơm của thảo dược thoang thoảng nhẹ nhàng, cánh tay thon dài dùng lực ôm chặt lấy thắt lưng nàng….
Chân ngọc lạnh lẽo được một bàn tay ấm nóng nắm, dòng khí ấm áp từ lòng bàn chân truyền thẳng vào lòng.
Thượng Quan Nguyệt ôm nàng vào trong ngực, giọng nói ấm áp:
-Khinh nhi, nàng bình tĩnh một chút, Hoán nhi không biết mất, nếu nàng muốn, ta sẽ đưa nàng đi gặp con, nhưng bây giờ về phòng trước đi đã, mặc thêm áo vào….
Khinh Vân Nhiễm nắm chặt ống tay áo chàng, ra sức gật đầu.
Bốn phía trong hầm băng đều được thắp đèn đuốc, ánh sáng xuyên qua tảng băng, chiếu xạ vào từng ngóc ngách. Bên trong là một cỗ quan tài bằng băng, có một thân thể nhỏ bé nằm ở trong đó.
Luồng không khí lạnh lẽo tỏa ra từ bốn phía, từ trên xuống dưới từ quan tài băng, giống như khói sương, khí lạnh chạy vào tận xương tủy.
Hoán nhi nhỏ bé đang nằm trong quan tài băng, bé được mặc quần áo mới, gương mặt nhỏ nhắn gầy yếu, trắng bệch gần như là trong suốt giống như đang ngủ thiếp đi vậy.
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn Hoán nhi, khuôn mặt an tường, nhắm mắt lại, vẫn không có cử động nào.
Nàng chậm rãi duỗi tay ra nắm chặt bàn tay hơi mềm của bé, nhưng cái lạnh như băng thấu xương, cái khắc vừa nắm tay vào đã cảm thấy đau đớn ở lòng bàn tay, nàng thế nào cũng không buông ra.
Tâm can bảo bối của nàng, một người đợi ở đây, nhất định rất sợ hãi, nàng biết Hoán nhi rất nhát, sợ tối, sợ lạnh, càng sợ cô đơn.
Lòng của nàng không chịu được mà bắt đầu thắt chặt lại….
Đã ba ngày rồi, Hoán nhi vẫn còn dáng vẻ của ba ngày trước, không hề có biến đổi gì.
Nàng quay đầu, yên lặng nhìn Thượng Quan Nguyệt, nói ra nghi vấn trong lòng:
-Sao thân thể Hoán nhi lại không có biến đổi gì vậy?
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt dịu dàng như nước, tiếng nói khẽ vang lên:
-Hoán nhi ngậm trong miệng hàn ngọc ngàn năm,hàn ngọc này có thể bảo vệ thân thể không bị phân hủy, nhưng phải vô cùng lạnh mới có thể phát huy khả năng kỳ diệu này được.
Khinh Vân Nhiễm nghe chàng nói, đôi mắt đang được che phủ bởi màn sương bỗng hiện lên ánh sáng, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chàng, giọng nói nghẹn ngào, rầu rĩ truyền đến:
-Cảm ơn!
Hoán nhi tốt quá rồi, có thể thoát khỏi đau đớn, cho dù vĩnh viễn ngủ say, cũng tốt, nàng chỉ có thể nhìn bé là tốt rồi.
Thân thể Thượng Quan Nguyệt đột nhiên run rẩy, cảm giác có giọt nước ấm nóng chảy chậm rãi xuống cổ chàng, vẫn chảy xuống tiếp, làm trái tim chàng đau đớn.
Chàng lo lắng thở dài, tay dịu dàng khẽ vuốt tóc nàng an ủi, trầm giọng nói:
-Khinh nhi, có một việc ta cần hỏi ý kiến của nàng.
Khinh Vân Nhiễm nhẹ mím môi, ngẩng đầu, nhìn chàng, trầm giọng hỏi:
-Chuyện gì?
Thượng Quan Nguyệt hít sâu một hơi, thản nhiên nói:
-Hầm băng không phải là chỗ tốt nhất có thể bảo quản thân thể Hoán nhi lâu dài, nếu như nàng đồng ý, ta sẽ đưa Hoán nhi tới Lạc thành ở Bắc Thần, phía bắc thành có một ngọn núi gọi là núi Tuyết Vô Tan, nơi đó quanh năm băng tuyết không bị tan chảy, ta nghĩ sẽ xây một tòa lăng mộ ở đó cho Hoán nhi.
Khinh Vân Nhiễm hít mạnh, trong lòng bỗng thấy rung chuyển không nhỏ, đôi mắt lưu ly nhìn chàng thật kỹ, gương mặt u ám như một hồ nước sâu.
Phương bắc là nơi vô cùng lạnh, vì muốn lo hậu sự tốt cho Hoán nhi, nàng phải tự mình đi một chuyến tới Bắc Thần.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói ra một chữ:
-Được.
Trong mắt Thượng Quan Nguyệt, sương mù bỗng biến mất, thay vào đó là tình cảm ấm áp, tay tháo trâm, tóc nàng rơi xuống, dịu dàng vén tóc bên tai cho nàng.
Cử chỉ thân mật này làm chàng làm càng lúc càng tự nhiên.
Chàng hơi cong khóe miệng lên, ôn hòa nói:
-Đêm đã khuya, đêm nay nàng nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai chúng ta sẽ lên đường tới Bắc Thần.
Khinh Vân Nhiễm hơi sửng sốt, nhanh như vậy. Nàng còn chưa điều tra rõ chuyện hạ độc, đây là tâm bệnh của nàng, sinh ra bởi si niệm trong lòng, bị người ta dùng lực xé ra, máu tươi chảy đầm đìa.
Nhưng lúc này, chuyện của Hoán nhi mới là quan trọng nhất.
Hôm sau.
Khinh Vân Nhiễm dậy từ sớm, sau khi rửa mặt xong mới bắt đầu sửa soạn hành trang, vì đường tới Bắc Thần đường xá xa xôi, nàng phải chuẩn bị tốt hết mọi thứ.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói cung kính của Trân nhi:
-Cô nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi.
Nghe tiếng, Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn cánh cửa, trầm giọng đáp:
-Vào đi.
Trân nhi mở cửa ra, trên tay bưng khay thức ăn, trong đó có canh nóng, bánh bao, còn có mấy thứ đồ tráng miệng khác.
Nàng ấy nhanh chóng đi tới đặt khay đồ ăn lên bàn, tới trước mặt Khinh Vân Nhiễm, nói khẽ:
-Cô nương, người mau tới đây dùng bữa đi, hành lý để nô tỳ chuẩn bị là được rồi!
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, thản nhiên nói:
-Không cần đâu!
Trên giường nàng chất đầy các thứ, nhanh chóng đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng, đi tới trước cái bàn tròn rồi ngồi xuống.
Lúc này ngoài cửa một luồng sáng trắng dìu dịu hiện ra, một dáng vẻ cao lớn ưu nhã đột nhiên xuất hiện trước mắt Khinh Vân Nhiễm.
Dáng vẻ mặc cẩm bào màu xanh nhạt thoát tục không đổi, tướng mạo tuấn tú, tuyệt sắc, đôi mắt sâu mang theo tình cảm ấm áp trìu mến, khí chất xuất trần như thần tiên làm cho tâm người ta rung động.
Trân nhi tiến ra đón, cúi người xuống:
-Nô tỳ tham kiến công tử.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt không đổi, phất tay với nàng ấy, Trân nhi lập tức hiểu ý, vội vàng khom người lui xuống. Khinh Vân Nhiễm nhìn chàng một cái, nói:
-Thượng Quan, huynh đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì cùng nhau dùng bữa đi….
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười ngồi xuống, thản nhiên nói:
-Ta ăn rồi.
Trong lòng chàng có chút vui vẻ, rốt cuộc nàng cũng đã thoát khỏi màn sương mù đau khổ rồi, trên mặt nàng không nhìn ra chút bi thương, nhưng trong mắt còn có đau đớn không cách nào dứt bỏ.
Nhưng, đây có lẽ cũng là một sự khởi đầu tốt….
Con người không thể luôn luôn tưởng nhớ, chìm đắm trong quá khứ bi thương, cần phải đi tiếp, cho dù có gặp sự đau khổ giống lúc trước cũng có thể kiên cường mà đi.
Khinh Vân Nhiễm uống một ngụm canh cho ấm bụng, khẽ cắn cái bánh bao, giống như lâu lắm rồi chưa ăn món gì ngon đến vậy, chỉ là làm cho nàng để ý, chính là ánh mắt của Thượng Quan Nguyệt vẫn chưa rời khỏi gương mặt nàng.
Lòng của nàng bỗng cảm thấy phức tạp và bất an vài phần.
Cuộc sống đau khổ này, vẫn là chàng ở bên cạnh nàng, nàng vô cùng cảm kích, nhưng ngẫu nhiên tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng đó, trái tim không kiếm chế được mà bắt đầu rung động.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, sự quan tâm của chàng đã làm cho nàng trở nên bối rối, ngượng ngùng, giống như cái khóa khóa vào trái tim nàng, làm cho nàng lạc trong mối thâm tình này, không cách nào thoát ra được.
Nàng đã sớm quyết định, nàng sẽ tiếp tục ở lại Minh Vân sơn trang, trừ khi chàng đuổi nàng đi, nếu không nàng sẽ không chủ động rời khỏi nơi này….
Cho dù Hoán nhi đã mất cũng không có nghĩa là ân tình ngày xưa đã tiêu tan, ân cứu mạng của chàng với nàng không thể quên, hơn nữa, nàng phải mau tìm ra hung thủ hạ độc Hoán nhi.
Nhưng nàng sợ mình sẽ không giữ được trái tim mình nữa.
Thượng Quan Nguyệt yên lặng nhìn nàng ăn xong, khóe miệng cong lên một đường cung tuyệt đẹp, giọng nói ấm áp nhắc nhở:
-Xem còn thiếu thứ gì không?
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, liếc mắt nhìn tay nải trên giường, thản nhiên nói:
-Đã chuẩn bị xong rồi!
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, thản nhiên nói:
-Tốt lắm, vậy chúng ta có thể lên đường.
Khinh Vân Nhiễm cùng Thượng Quan Nguyệt, Tống quản gia, thị vệ, nha hoàn đi tới cửa chính của sơn trang….
Đột nhiên Khinh Vân Nhiễm dừng lại, ánh mắt dần lạnh nghiêm, nàng bỗng thấy ở cách đó không xa, có một dáng vẻ màu đen quen thuộc, không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
Hắn không chết, vì nàng nhất thời mềm lòng, hắn sống sót.
Nhưng trời cao sao mà tàn nhẫn, ngày ấy, lời báo ứng mà nàng nói thật sự ứng nghiệm rồi! Đời cha ăn mặn đời con khát nước, hắn sống, có nghĩa Hoán nhi phải chết.
Vận mệnh, đúng là làm cho người ta bất đắc dĩ, đau lòng, lòng chua xót.
Tiêu Thần Hiên ngồi trên xe lăm, ám vệ bảo vệ hắn đứng lui sang một bên.
Gương mặt tuấn mỹ của hắn tái nhợt giống như không còn chút máu, trong mắt mang theo bi thống, đau khổ gần chết, rối ren làm hắn gần như không hít thở nổi.
Hắn nhìn nàng thật kỹ, ánh mắt khắc sâu vào tận trong xương, chua xót làm cho người ta không nhịn được mà rơi lệ.
Khinh Vân Nhiễm rất nhanh phục hồi lại gương mặt bình tĩnh, đôi mắt lạnh nhạt không có chút cảm tình, giống như nhìn thấy một người xa lạ, nhanh chóng quay đầu đi, khẽ cười với Thượng Quan Nguyệt:
-Đi thôi!
Thấy cảnh này từ đầu tới cuối.
Tiêu Thần Hiên cảm giác toàn thân đột nhiên lạnh lẽo như băng, nàng rõ ràng nhìn thấy hắn nhưng lại coi như không nhìn thấy gì dời ánh mắt đi, thản nhiên cười với nam tử bên cạnh, quả thật đây chính là dùng dao khoét sâu vào trái tim hắn!
Nhìn thấy nàng bị nam nhân khác ôm vào lòng, hắn thà rằng chết ở trong tay nàng, như vậy có lẽ trái tim cũng sẽ không thấy đau đớn nữa.
Thượng Quan Nguyệt nhìn Khinh Vân Nhiễm đầy ý vị, thản nhiên nói:
-Có cần ta….
Khinh Vân Nhiễm khoát tay ý bảo, cắt đứt lời chàng muốn nói ra khỏi miệng, nói:
-Hắn không định hiện thân nên cũng không cần để ý tới!
Nói xong, ánh mắt nhìn thẳng vào xe ngựa ở phía sau, nhìn vào cái rương thép trên xe ngựa.
Đó là máu thịt, xương tủy của nàng, nàng muốn đích thân đưa bé tới nơi lạnh nhất của Bắc Thần.
Thượng Quan Nguyệt không khỏi nhíu chặt mày lại, đôi mắt liếc nhìn Tiêu Thần Hiên đang ở nơi xa kia, trong mắt đối phương đột nhiên xuất hiện tức giận cuồng loạn, giống như cảnh lúc nãy đã khơi ra trí nhớ đau xót nhất từ đáy lòng hắn.
Trái tim chàng không khỏi thắt chặt lại, ánh mắt như vậy chàng cũng từng có. Khinh Vân Nhiễm đeo tay nải lên xe ngựa rất nhanh, Thượng Quan Nguyệt theo sát sau đó, không lâu sau từ trong xe ngựa truyền ra giọng nói thản nhiên của Thượng Quan Nguyệt:
-Hành Vân, lên đường thôi!
-Chazzz….
Hành Vân hét lớn một tiếng, roi ngựa vung lên, tuấn mã hý vang, chạy nhanh như gió.
Mày Tiêu Thần Hiên nhíu chặt lại, ánh mắt gắt gao đuổi theo bóng dáng Khinh Vân Nhiễm, cho tới khi nàng vào trong xe, không nhìn thấy nữa mới quay đầu, nói:
-Trảm Đình, đánh xe, đi theo bọn họ.
Vết thương ở ngực, mỗi khi nói một chữ đều đau đớn, đau đớn càng tăng thêm.
Vẻ mặt Trảm Đình căng thẳng, trầm giọng khuyên can, nói:
-Thứ tội cho thuộc hạ lắm miệng, Vương gia bị trọng thương chưa khỏi, sao có thể chống đỡ được quãng đường dài, Vương gia hãy suy tính cẩn thận.
Mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, lạnh lùng nói:
-Bổn Vương gọi ngươi trở về không phải để nghe ngươi nói nhiều.
Trảm Đình gục đầu xuống, bất đắc dĩ chắp tay, nói:
-Thuộc hạ tuân mệnh!
Đường đi tới Bắc Thần có vài chiếc xe ngựa chạy rất nhanh, cây cối xung quanh um tùm, rõ ràng là họ rất vội.
Bên trong thùng xe, Thượng Quan Nguyệt nhẹ nhàng cầm tay Khinh Vân Nhiễm, trầm giọng hỏi:
-Khinh nhi, có buồn nôn không?
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, nhẹ nhàng rút tay về, cầm lấy ấm trà, rót hai chén trà xanh, bưng một chén lên đưa cho tan, nói:
-Thượng Quan, huynh không nên đối tốt với muội như vậy, muội thấy thẹn trong lòng.
Cái khắc nhìn thấy Tiêu Thần Hiên, nàng đứng trước mặt Thượng Quan Nguyệt luôn cảm thấy tự ti, mặc cảm.
Nàng là người vì tính mạng mà có thể hy sinh sự trong sạch của phụ nữ, không có mặt mũi đứng trước chàng, tiếp nhận ân cần, tình cảm của chàng.
Thượng Quan Nguyệt cười khẽ, nụ cười ấm áp giống như ánh mặt trời ngày xuân, buông chén trà, thản nhiên nói:
-Ta không nghĩ muốn nàng phải báo đáp ta thế nào, nàng đừng phải chịu gánh nặng.
Khinh Vân Nhiễm hớp một ngụm trà, giọng nói cũng ngọt hơn:
-Thượng Quan, cảm ơn huynh.
Thượng Quan Nguyệt cười nhẹ nhàng, lắc đầu nói:
-Ta nói rồi, không cần nói tạ ơn với ta.
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm trong suốt, thản nhiên nói:
-Thượng Quan, là huynh kéo muội từ địa ngục về nhân gian, không có huynh, nói không chừng muội đã chết rồi, huynh đối với muội rất tốt, ân tình của huynh, muội không có cách nào báo đáp….
Thượng Quan Nguyệt nhẹ vuốt tóc nàng, thản nhiên nói:
-Khinh nhi, cảm tình không phải vạn nợ, nếu thật sự nàng đối với ta vô tình thì cần gì phải miễn cưỡng bản thân. Ta nỗ lực cũng không phải vì mong được báo đáp, ta chỉ hy vọng, nàng có thể vui vẻ, khoan dung với chính mình, cuối cùng, đơn giản nhất là có thể bắt đầu cuộc sống mới, đau xót dù có tồn tại, cuối cùng cũng sẽ có ngày khép lại.
Nước mắt của Khinh Vân Nhiễm chậm rãi chảy xuống, nhẹ nhàng tựa vào vai chàng, khóe miệng nở nụ cười yên bình.
Thượng Quan Nguyệt cũng cười, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng, nhưng trong mắt đột nhiên hiện lên chút lo lắng, xe ngựa của nam nhân kia vẫn đuổi theo phía sau, vẫn ảnh hưởng lớn tới nàng.
Nếu như chàng đoán không sai, hắn là…. phụ thân ruột thịt của Hoán nhi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.