Edit: Tinker Chuông
Nghe giọng nói của Tiêu Thần Hiên, cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, nước mắt trên mắt biến mất rất nhanh, vẻ mặt khôi phục lạnh tanh như băng giống lúc đầu, nghiêng đầu, trong mắt hiện lên cái nhìn phức tạp, trong lòng sáng tỏ, thản nhiên nói:-Không cần quan tâm tới ta!
Thái độ nàng hờ hững lạnh đạm lộ rõ đã coi hắn là người vô hình.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo, muốn nói lại thôi, hờn dỗi ứ động trong lòng, muốn nôn mà không thể nôn ra được, mấy lần muốn phát tác đến cổ họng lại nuốt xuống, tâm hắn rất rõ ràng, thật sự mình không còn cách nào lấy lại được lòng nàng rồi.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng chuyển đến người Duẫn Mặc Băng:
-Ôn lại chuyện cũ cũng đủ rồi!
Mày rậm của Duẫn Mặc Băng cau lại, lúc này hắn mới vào trong phòng chưa được bao lâu, còn chưa nói chuyện được vài câu mà đã bị đuổi, đã vậy hắn lại càng ở đây lâu hơn.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn mở miệng, những câu nói ra lộ vài phần lạnh lùng:
-Thần Hiên, thả Vân Nhiễm ra đi, ngươi giamnangf được một lúc chứ không giam nàng được cả đời.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên tối lại, trở nên lạnh lùng, nói:
-Chuyện của ta không cần người xía vào!
Lúc này Khinh Vân Nhiễm kéo tay Duẫn Mặc Băng, nhỏ giọng nói:
-Mặc Băng, muội sẽ tự nghĩ cách, đừng vì muội mà đấu với hắn, không đáng đâu!
Trước kia khi nàng bị ngược đãi, bức hại
luôn hy vọng có người tới cứu nàng, nhưng việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguoc-khi-phi/1510986/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.