Chương trước
Chương sau
Khinh Vân Nhiễm nhìn thị vệ ở ngoài cửa, tức giận đi đi lại lại trong phòng,vắt hết óc để nghĩ đối sách, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời dần dần tối sầm, tâm lý bắt đầu thấy bất an.
Tiêu Thần Hiên nhốt nàng ở chỗ này là có ý gì? Định đêm nay làm chuyện xấu xa với nàng sao?
Không được! Nàng không thể để cho hắn thực hiện ý định này được, để phòng chuyện này, nàng quyết định dùng khổ nhục kế! Rút cây trâm cài trên tóc ra, tháo đai lưng xuống, cởi y phục ra, chỉ còn mặc mỗi nội y, đem cây trâm dùng sức đâm thật mạnh vào bắp đùi,…
Đau quá! Nàng cắn chặt hàm rằng, máu tươi theo chân chậm rãi chảy xuống.
Tiêu Thần Hiên võ công cao cường, nếu nàng chỉ dựa vào một cây trâm nhỏ bé mà muốn lấy mạng hắn thì không nghi ngờ gì là lấy trứng chọi đá, mà kết quả cuối cùng lại giống như lần trước, bị hắn mạnh mẽ chiếm giữ! Nàng không thể làm gì khác hơn là dùng cách bị thương này để cự tuyệt cùng phòng với hắn.
Nhặt quần áo ở đầu giường, nàng đang định mặc vào thì bỗng cảm thấy cổ bị đánh mạnh một cái, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh…
Tiêu Thần Hiên đẩy cửa vào, không nhìn thấy thân ảnh Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt không khỏi tối sầm lại.
Hắn rất nhanh đi vào trong phòng, thấy rèm được buông xuống, thân hình xinh đẹp như ẩn như hiện đang nằm trên giường, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, tay vén rèm lên.
Nhìn thấy dáng vẻ mê người của nàng,, hắn không khỏi thở gấp, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhắm chặt, hàng lông mi cong dài như hai cây quạt xếp lại, an tĩnh mà nhẹ nhàng, đôi môi anhh đào hồng nhuận đến mê người, hơi ướt át, chỉ mặc nội y lộ ra làn da trắng ngần, cánh tay trắng muốt như cánh hoa sen, cùng với đôi chân ngọc không chút tỳ vết, làm cho hắn cảm thấy…
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ kiều mỵ này của nàng, hô hấp bắt đầu dồn dập, đôi mắt càng ngày càng tối lại, chuyển tầm mắt xuống phía dưới, đột nhiên phát hiện một vết máu dài dọc theo chân nàng đã khô, tâm hắn ngẩn ra, vội vàng vỗ nhẹ gương mặt của nàng, hét lớn:
-Khinh Vân Nhiễm, Khinh Vân Nhiễm!
Một giọng nói mình chán ghét vang lên bên tai, Khinh Vân Nhiễm chậm rãi mở mắt, sau cổ truyền đến đau đớn, tầm mắt nhìn thấy khuôn mặt mình ghét cay ghét đắng, mày bất giác nhíu lại, thân thể thấy hơi lạnh, nhìn thấy mình chỉ mặc mỗi nội y, vội lùi vào trong một chút.
Mới vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra, nàng bị người ta đánh ngất sao? Cũng không thấy có chuyện gì khác xảy ra, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng trước hết phải giải quyết người trước mắt này đã, hắn so với bất luận kẻ nào cũng nguy hiểm hơn! Đề phòng nhìn hắn, nói:
-Ngươi định làm gì?
Tiêu Thần Hiên ho nhẹ một tiếng, giả vờ không thèm để ý, hỏi:
-Bị thương ở đâu vậy?
Nhìn tay hắn quàng vào vai nàng, Khinh Vân Nhiễm không khỏi cau mày, lạnh lùng nhìn tay hắn, chán ghét nói:
-Bỏ tay ra!
Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nàng, sắc mặt Tiêu Thần Hiên đột nhiên trầm xuống, như cố ý chọc giận nàng, đưa tay luồn vào ngực nàng thăm dò, da thịt mềm mại trắng nõn làm cho hắn yêu thích không thể buông tay, nâng cái mềm mại của nàng lên, nhẹ nhàng vuốt ve…
Khuôn mặt Khinh Vân Nhiễm chuyển từ trắng sang xanh, lần lượt thay đổi, phẫn nộ đánh tay hắn, hai tay bảo vệ trước ngực, vô cùng tức giận, nói:
-Không được đụng vào ta!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên đột nhiên u thâm, đôi mắt có bùng lên ngọn lửa dục vọng, như thiêu đốt, châm chọc nói:
-Ngươi ăn mặc như vậy không phải là để quyến rũ ta sao?
Khinh Vân Nhiễm xấu hổ và tức giận, phản bác nói:
-Ta không có!
Quyến rũ hắn, thà nàng chết còn hơn.
Nàng vội vàng cầm lấy quần áo ở đầu giường, chuẩn bị mặc vào thì bị thân hình cao lớn của Tiêu Thần Hiên đè xuống, giọng nói để lộ ra khát vọng đã đến đỉnh điểm của hắn:
-Muốn chạy sao, không dễ như vậy đâu!
Khinh Vân Nhiễm cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ lên, thân thể giãy dụa, sợ hãi ập vào lòng nàng, khiến nàng kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không thể đụng vào ta! Hôm nay ta đang đến kỳ…
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên chợt lóe lên, tay bất giác cứng đờ, nghĩ đến vết máu lúc nãy trên đùi nàng, động tác dừng lại, rủa thầm một tiếng:
-Đáng chết!
Thấy thế, Khinh Vân Nhiễm vội vàng xoay người, nàng phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không hắn lại nổi thú tính, không thèm để ý thân thể nàng như thế nào, mạnh mẽ chiếm giữ lấy nàng!
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói:
-Chờ một chút!
Khinh Vân Nhiễm chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, hai tay nắm chặt, hắn không phải lại thay đổi chủ ý rồi?! Cau mày quay đầu lại, tức giận hỏi:
-Vương gia còn có chuyện gì?
Tiêu Thần Hiên vươn cánh tay ra, đem nàng ôm vào trong lòng, trầm mặc hồi lâu, nàng mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn:
-Ngươi đêm nay ngủ ở đây, ta không chạm vào ngươi là được!
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên kháng cự, từ chối luôn:
-Không!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối sầm lại, nâng cằm nàng lên, tức giận nói:
-Khinh Vân Nhiễm, phụ nữ đáng ghê tởm này, rõ ràng là ta đã có ý tốt, tại sao ngươi lại phải chĩa mũi nhọn như vậy?
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, nam nhân này trước kia luôn trong trạng thái phẫn nộ, dựa vào cái gì mà hắn nghĩ chỉ cần hắn thỏa hiệp một chút là nàng sẽ vui vẻ tiếp nhận, như là nàng sẽ phải xúc động đến rơi nước mắt vì cảm kích mà chủ động hiến thân, mới đủ xứng với sự tôn quý mà hắn hy sinh.
Vậy thương tổn trước kia thì sao? Chỉ một chút thỏa hiệp nho nhỏ mà tất cả thương tổn sẽ biết mất sao?
Giọng nói nàng lạnh lùng vang lên:
-Buông ta ra! Vương gia đúng là có ý tốt nhưng ta không nhận nổi và cũng không muốn nhận!
Khuôn mặt Tiêu Thần Hiên trở nên âm lãnh, đôi mắt tối lại, lực tay tăng thêm, thắt lưng Khinh Vân Nhiễm đau nhức, kêu lên một tiếng đau nhức, thất thần trong chốc lát, hơi thở của hắn nóng lên, đột nhiên đè nàng xuống, đôi môi lạnh như băng, gắt gao giữ chặt lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi ra sức tách hàm răng nàng ra, hắn có thể cảm nhận được sự phản kháng của nàng, hắn vũng vàng giữ chặt lấy đầu nàng, làm nàng không có chỗ nào để trốn tránh, cái lưỡi bá đạo thành công lùa vào trong miệng nàng, hấp thu hết hương vị đôi môi thơm ngát của nàng.
Đột nhiên khuôn mặt hắn trở nên tức giận, phút chốc buông nàng ra, đôi môi mím chặt, thần sắc âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí lạnh băng tới cực điểm:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi quả nhiên hận ta tới tận thấu xương, xuống tay không chút nương tình!
Khinh Vân Nhiễm bị ánh mắt của hắn giữ chặt, như có luồng khí lạnh thổi vào sống lưng, lạnh lùng nói:
-Ngươi muốn nói gì?
Thần sắc Tiêu Thần Hiên tối sầm lại, trong mắt hiện lên đau đớn, hắn lập tức phong bế huyệt đạo trên người, chân run run, tay chống vào giường, phút chốc nôn ra một ngụm máu tươi, miệng đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo giống như lưỡi dao sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói:
-Khẩu hồng túy, quả nhiên lợi hại…
Khinh Vân Nhiễm đột nhiên cả kinh, lùi lại về phía sau mấy bước, lạnh lùng nói:
-Đừng tưởng rằng nôn ra tý máu mà đã nghiêm trọng…
Đôi mắt tàn nhẫn của Tiêu Thần Hiên nheo lại, ánh mắt âm trầm lạnh lùng, phẫn nộ nói:
-Ngươi đừng có giả vờ hồ đồ! Trên môi ngươi thoa Khẩu hồng túy, đối với nữ tử không có độc tính gì, nhưng với nam tử là độc dược chết người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.