Trong mắt Tú nhi dâng lên hy vọng, chờ đợi nhìn Lâm Thạch Phong, khóc kêu lên:
-Lâm đại ca, huynh biết gì thì mau nói ra… Y thuật của Duẫn đại phu cao siêu, nhất định sẽ có cách giải độc giúp huynh!
Lâm Thạch Phong lắc đầu quầy quậy, khàn giọng hô:
-Ta không thể nói, ta không muốn chết, ta không muốn trở thành phế nhân… Ta còn có mẹ già phải chăm sóc…
Nghe vậy, Duẫn Mặc Băng lập tức bóp lấy cổ tay hắn, vẻ mặt trầm xuống, trong mắt như có hàn băng, phút chốc đứng lên, thở dài ra một hơi, lẩm bẩm nói:
-Hóa ra là như thế!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh như băng đầy sát khí nhìn Lâm Thạch Phong, nói:
-Nếu ngươi không nói, Bổn Vương lập tức cho ngươi trở thành phế nhân!
Duẫn Mặc Băng thở dài, chặn lại nói:
-Thần Hiên, nếu ngươi tiếp tục dùng hình bức cung thì cũng không thu được điều gì đâu! Loại độc hắn trúng không phải bình thường mà là độc cổ, mà biện pháp duy nhất để giải được cổ là lấy máu tươi của người hạ cổ! Hắn chết cũng không chịu tiết lộ nửa câu bởi vì người hạ cổ đã bắt hắn thề độc, nếu hắn nói ra thân phận của đối phương sẽ bị trùng cổ chui não mà chết, cho dù may mắn không chết thì cũng sẽ trở thành phế nhân không có ý thức.
Trùng cổ chui não, là sau khi trùng cổ chui vào trong đầu sẽ bắt đầu ăn não người, ý thúc dần dần mất đi, trừ cảm giác đau nhức bên ngoài sẽ còn bị ngứa vô cùng, lạnh như băng, bị thiêu đốt vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguoc-khi-phi/1510960/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.