Đôi mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ phức tạp, ánh mắt Duẫn Mặc Băng trong suốt, nói tiếp:-Thần Hiên, ngươi không tin ta sao? Chỉ nói có mấy câu thôi mà.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên thâm trầm, thở dài, nói:
-Nhanh lên!
Xoay người ra phía cái ghế đặt ở ngoài đại lao, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi xuống chờ Duẫn Mặc Băng nói xong, tất cả thị vệ đều lui ra ngoài.
Duẫn Mặc Băng đến gần nói nhỏ bên tai Hạnh nhi, nhỏ giọng nói mấy câu, nghe vậy, đôi mắt Hạnh nhi ngẩn ra, lạnh lùng mở miệng nói:
-Ngươi đừng uổng phí tâm cơ, cái gì ta cũng không nói!
Duẫn Mặc Băng cười ôn nhu, ánh mắt như phát ra hàn quang, trầm giọng nói:
-Bây giờ không phải ta cầu ngươi nói, mà là ngươi không thể không nói, chuyện này liên quan đến tính mạng tiểu thư nhà ngươi.
Hạnh nhi biến sắc, cúi đầu nói:
-Chuyện gì ta cũng không biết. Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được!
Mày kiếm Duẫn Mặc Băng nhíu chặt, ánh mắt rét lạnh, thấp giọng lạnh lùng nói:
-Ngươi ngoan cố như vậy à? Cho dù ta có đưa thuốc giải thập nhật thực tâm ra cho Vương gia, ngươi cũng không muốn nói nửa chữ?
Trầm mặc một hồi lâu, Hạnh nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lẫm liệt, sau đó lại cúi đầu nói:
-Cho dù ngươi có nói cho Vương gia thì hắn cũng không tin đâu.
Nói xong, từ khóe miệng tràn ra máu tươi.
Duẫn Mặc Băng nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng ta, thanh âm lạnh lùng nói:
-Khôn quá mất linh, ngươi phải biết rằng, nếu ngươi chết thì chỉ càng làm tăng hiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nguoc-khi-phi/1510941/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.