Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng như đuốc, nhìn ánh mắt, thần thái đó, ngữ điệu đó, quả thực chính là Minh Nguyệt, vốn là bắt chước, hay nguyên bản là như vậy? Hoài nghi trong mắt càng đậm, hắn có thể kết luận, phụ nữ này sẽ làm Khinh Vân Nhiễm bị thương tổn lớn hơn nữa.Khí tức Tô Thiên Tuyết mong manh, nói:
-Hiên, thân thể của Thiên Tuyết lạnh quá…
Tiêu Thần Hiên vội vàng ôm lấy thân thể suy yếu của Tô Thiên Tuyết, đặt cằm lên đầu nàng ta, cố nén đau đớn, nói:
-Ta ôm nàng sẽ không lạnh nữa!
Trong lòng hắn tha thiết gọi Minh Nguyệt, Minh Nguyệt của ta…
Mặt Tô Thiên Tuyết trắng bệch đầy đau thương, mắt hạ xuống che giấu đi ánh lệ trong mắt:
-Thiếp ở trong phủ, chưa từng kết oán với ai bao giờ, là ai ác độc như vậy, muốn đưa thiếp vào chỗ chết?
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cánh hoa lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn đầy hứa hẹn:
-Đừng sợ! Ta sẽ nghĩ ra cách giải độc cho nàng, tuyệt đối không bỏ qua cho người làm hại nàng!
Tô Thiên Tuyết xoa mặt, nói:
-Ưm! Hiên, Thiên Tuyết cảm thấy rất khó chịu, Thiên Tuyết sợ rằng…
Lời còn chưa dứt thì nàng ta đã lâm vào trạng thái hôn mê.
Lòng Tiêu Thần Hiên cứng lại, lay người Tô Thiên Tuyết, kêu lên:
-Thiên Tuyết, Thiên Tuyết…
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng sắc bén, tiến lên chặn hắn lại, nói:
-Thần Hiên, ngươi bình tĩnh một chút đi.
Mắt Tiêu Thần Hiên bắn ra hàn quang, phẫn nộ không kìm được hô:
-Bình tĩnh, ngươi bảo ta bình tĩnh như thế nào? Hai năm trước, nếu ta không rời khỏi kinh thành thì Minh Nguyệt cũng không bị… Bây giờ Thiên Tuyết bị người ta hạ độc hãm hại ngay trước mắt ta, ta…
Duẫn Mặc Băng trầm ngâm trong chốc lát, nói:
-Để ta đi lấy một ít thuốc trước, giảm bớt độc trong cơ thể nàng, rút ngắn thời gian độc phát tác, mấy ngày này ta sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với sư huynh, ngươi điều tra xem trong phủ là ai hạ độc, nói không chừng trong tay hung thủ có thuốc giải.
Hung thủ! Đúng rồi, bởi vì lúc đó chuyện quá khẩn cấp nên chưa kịp điều tra là ai hạ độc, mới vừa rồi Duẫn Mặc Băng nhắc nhở mới làm cho Tiêu Thần Hiên hoàn toàn tỉnh táo.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo:
-Ngươi nói đúng, ta ở đây sốt ruột cũng vô ích! Mặc Băng, Thiên Tuyết có thể tạm thời ở lại y quán của ngươi được không?
Duẫn Mặc Băng gật đầu, đôi mắt đen thâm thúy hiện lên lo lắng, nhẹ giọng khuyên bảo:
-Thần Hiên, lời của ta tuy có hơi khó nghe, nhưng ngươi là bằng hữu của ta thì ta mới nói, hy vọng ngươi không nên vội vàng mà kết luận cẩu thả.
Tiêu Thần Hiên vuốt cằm,trong mắt xẹt qua tối tăm, trầm giọng nói:
-Ta biết rồi!
*********************
Hiên Vương phủ, Minh Nguyệt lâu.
Khinh Vân Nhiễm bị mười mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, không được tự nhiên, nghĩ đến Không Đình viện trước kia chưa bao giờ xuất hiện một người, nàng cùng Tú nhi sống nương tựa vào nhau.
Lan nhi không biết tung tích, tám chín phần là đã gặp bất trắc, trong tâm mặc dù không muốn tin tưởng nhưng tình cảnh của nàng ấy bây giờ, Bồ Tát có hiện thân thì cũng khó bảo toàn, làm sao lấy lại công lý cho Lan nhi?
Tâm nhi làm bạn với nàng mấy ngày ngắn ngủi, đối với chủ tử của nàng ta có chết cũng không từ, vu oan giá họa cho nàng, là người che giấu biết bao dã tâm.
Tú nhi là người thiện lương, cương trực, bất đắc dĩ mới bị người khác uy hiếp, thiếu chút nữa hại nàng, lừa nàng giải oan, nàng ấy nói không sai, phải cẩn thận những người bên cạnh, vậy Tô Thiên Tuyết có tính là một trong số những người đó không?
Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng, đột nhiên cửa phòng bị đá văng ra, cánh cửa lắc lư rung động mạnh, một thân ảnh cao lớn, quanh người ngùn ngụt lửa giận.
Theo sau đó là Duẫn Mặc Băng mặc y phục trắng, khi hắn biết được việc này có liên quan đến Khinh Vân Nhiễm đã chủ động yêu cầu đến đây, giúp Tiêu Thần Hiên điều tra chân tướng. Hắn biết trong lòng Tiêu Thần Hiên vẫn còn khúc mắc nhưng nếu như có hắn ở đây, chỉ cần mình không cùng một chỗ với Khinh Vân Nhiễm thì hẳn là không có vấn đề.
Những hạ nhân canh giữ xung quanh quỳ xuống hô lên:
-Nô tài (nô tỳ) tham kiến Vương gia, Vương gia kim an.
Khinh Vân Nhiễm ngồi ngay ngắn trên ghế, vẫn không nhúc nhích, Tiêu Thần Hiên thấy vậy, lạnh lùng nói:
-Khinh Vân Nhiễm!
Duẫn Mặc Băng thấy Tiêu Thần Hiên muốn làm khó, vội vàng nói:
-Hiên, trước tiên ta đi kiểm tra qua đồ ăn.
Khóe mắt của hắn lặng lẽ nhìn Khinh Vân Nhiễm, cười thật tình. Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm sáng như nước, hơi mang ý cười, hắn cúi đầu chăm chú kiểm tra đồ ăn.
Tiêu Thần Hiên nhìn thấy bọn họ dùng ánh mắt trao đổi, trong lòng bốc lên một ngọn lửa, không kìm được kêu lên:
-Mặc băng, đem tất cả những điều ngươi biết được nói ra…
Duẫn Mặc Băng ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên dị thường, trầm giọng nói:
-Đồ ăn này không có vẫn đề, độc này chỉ có ở trong bát canh.
Nghe vậy, trên trán Tiêu Thần Hiên nổi gân xanh giận dữ, hai tay nắm chặt, trong mắt lóe lên ánh lửa phẫn nộ, hét to:
-Khinh Vân Nhiễm, mỗi lần ta nghĩ ngươi vô tội thì chúng cớ ngươi hại người đều bày ra trước mắt ta!
Duẫn Mặc Băng nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
-Chị dâu, bát canh này là do ngươi múc cho Thiên Tuyết cô nương sao?
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm chợt lóe, gật đầu thừa nhận nói:
-Là ta múc. Nhưng ta không hạ độc vào đó, người nào lại ngu đến mức ngay trước mắt nhiều người hạ độc, để người khác nhận định mình là hung thủ?!
Duẫn Mặc Băng nâng mắt cười cười, ánh mắc sắc bén:
-Chị dâu nói không sai, nhưng tiếp xúc qua bát này chỉ có ngươi với Thiên Tuyết cô nương, không phải ngươi thì chẳng lẽ Thiên Tuyết cô nương tự hạ độc hại chính mình sao?
Ánh mắt nửa cười nửa không lộ ra thâm ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.