Sống trên đời này, con người làm sao có thể chịu đựng được khi thiếu vắng tình yêu? Thứ cảm giác cô đơn, lạc lõng sẽ luôn thường trực. Cảm xúc của con người luôn được bộc lộ ra bên ngoài, không cần biết có dễ nhận thấy hay không, nhưng chẳng có ai sống mãi như một hòn đá, trở thành vật vô tri. Yêu mà, làm sao có thể dễ dàng hiểu được?
Cuộc đời này chính là một vòng xoáy, mang đầy đủ sắc màu rực rỡ của cuộc sống, có tươi sáng, nhưng cũng chứa đầy sự u tối. Cho dù là như thế nào, tình yêu cũng là một phàn quyết định màu sắc trong tâm hồn của người đó. Chẳng có gì gọi là mãi mãi. Con người không thể cứ như vậy mà cô độc.
Sự thờ ơ của người mình yêu chính là lưỡi dao đâm nát con tim của bản thân ta. Sự quan tâm của người chính là cả một biển trời rộng lớn. Tất cả thật giống như à định mệnh. Lẽ nào là ông Tơ bà Nguyệt muốn se duyên? Lẽ nào, tất cả những gì mà con người cảm nhận được, đều là do sự sắp đặt của số mệnh? Yêu thì sao? Yêu là một điều huyền ảo, vừa đau khổ, lại vừa ngọt ngào, vừa mông lung lại vừa kì diệu, khiến chẳng ai có thể thoát ra được trái tim của người ấy.