Nửa tháng sau, trên con đường dẫn ra khỏi thành Huy Châu có ba con ngựa đang nhàn nhã bước đi chậm rãi.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười chói tai phát ra phá bĩnh không khí yên tĩnh, đánh động mấy con chim tội nghiệp.
“Tứ ca! Đừng cười!”
Bạch Ngọc Đường siết chặt dây cương, thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng.
“Ha ha ha… Buồn cười chết được!” Tưởng Bình phe phẩy cái quạt lông, hoàn toàn chẳng thèm để ý đến bộ dạng xấu hổ của Bạch Ngọc Đường. “Này mèo nhỏ, bộ dạng túng quẫn khi nãy của lão ngũ thật vô cùng thú vị ha, nhớ lại thôi cũng cười bể bụng rồi. Người ta mới nhắc đến vấn đề thông gia là nó đã lôi chúng ta chạy bán mạng rồi. Ha ha ha…”
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, Triển Chiêu cũng thấy buồn cười, có điều không muốn chọc sùng con chuột bạch trước mặt nên nhịn không cười thành tiếng.
Rút Họa Ảnh ra cầm ngang trước mặt, Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi nói. “Mèo thúi! Thử cười Bạch gia xem!”
Tưởng Bình chế nhạo. “Nói nè, lão ngũ, Thiệu cô nương kia tài mạo song toàn, tứ ca thấy đệ cứ dứt khoát đồng ý đi, cũng đỡ một phần nỗi lo cho mẹ nuôi và đại tẩu.”
Bạch Ngọc Đường kêu ầm lên. “Ai muốn kết hôn chứ! Tứ ca cũng vẫn còn độc thân đó thôi!”
Tưởng Bình cười khùng khục. “Tứ ca đây gầy như que củi ấy, kiếm đâu ra người chịu lấy? Đâu bằng lão ngũ tuấn tú, phong lưu, ai thấy cũng thích. Mà nếu đệ đã không có ý thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ngu-bao-thanh-thien-he-liet/1944525/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.