Huy Châu, phủ Thiện quốc công
Cổng lớn sơn son thiết vàng, ngói xanh trụ đỏ, trạm trổ tượng đầu rồng tinh xảo. Hành lang vắng vẻ hắt lên ánh lung linh ngọc thế qua khe rèm trúc.
Chẳng phải phủ thần tiên trên trời, liền là cảnh nhân gian tột đỉnh giàu sang.
Buổi đêm lờ mờ, mây đen che lấp, phủ quốc công phồn hoa cẩm tú với ánh đèn lấp lánh, bóng người bềnh bồng tới lui không ngừng. Tuy nhiên, tại hậu hoa viên vắng lặng, bởi giếng cạn có đầu bị người ném vào, cộng thêm hài cốt lâu năm mới được đào lên, khiến nó mang nặng không khí âm u hiếm bóng người; chỉ có một lão bộc lưng còng cầm mõ gõ canh, tay kia cầm đèn, chầm chậm bước đi.
Cơn gió thổi ngang qua khiến lá khô xào xạc, vang lên như tiếng quỷ than hồn khóc.
Lão bộc cầm đèn soi tứ phía, thở dài lắc đầu nói. “Rốt cuộc là âm hồn không tan mà… Qua bao nhiêu năm vẫn không cam tâm.”
Tiếng u uẩn xa xa truyền tới từ cả hai hướng, nghe thư thể lời than thở của một cô gái. Bàn tay cầm đèn run lên, lão bộc lắp bắp. “Ch-chẳng lẽ cô đã thật hoàn hồn rồi?”
Lại là lời ai oán bi thảm thê lương ấy; như là tiếng rên rỉ, lại có phần giống như cười khổ; càng ngày càng rõ ràng hơn.
Lão bộc hốt hoảng, dợm chân tính trốn. Có điều, lão cũng đã có tuổi, lại bị dọa sợ đến phát run nên chân tay cứng ngắc, chẳng làm được gì ra hồn, mới chạy được mấy bước đã vấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ngu-bao-thanh-thien-he-liet/1944505/quyen-2-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.