Bên ngoài công đường, trên nóc phòng khách, năm bóng người đứng dưới ánh mặt trời chói chang.
Hàn Chương thở dài nói. “Lão Ngũ, thật không đi gặp Lý cô nương một lần cuối?”
Bạch Ngọc Đường mở quạt che mặt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, ý tứ nói. “Tới thì tác dụng gì? Gặp rồi có ích chi? Biết rõ nàng không cách nào thoát khỏi cái chết, thấy rồi chẳng phải đau xót hơn sao? Chỉ là tên đầu sỏ Thẩm Sĩ Bình kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nếu không phải tại hắn, Lý cô nương cũng chẳng phải chịu kết cục như vậy. Bạch Ngọc Đường dù có phải đem giang hồ khuấy long trời lở đất cũng nhất định bắt hắn về quy án.”
“Bắt về quy án?” Tưởng Bình vuốt chòm râu dê khùng khục cười. “Lão Ngũ này, từ khi nào đệ trở thành quan sai vậy? Nói năng y hệt giọng điệu con mèo họ Triển kia.”
“Ai cùng con mèo chết tiệt kia làm quan sai chứ!” Bạch Ngọc Đường hùng hùng hổ hổ la lớn. “Đệ chỉ là vì Lý cô nương—”
Đúng lúc đó, mọi người nhìn thấy Triển Chiêu từ trong công đường chậm rãi bước ra, trên tay ôm một thứ, nét mặt vô cùng nghiêm túc. Bạch Ngọc Đường lập tức im miệng, lẳng lặng nhìn trong chốc lát rồi phi thân nhảy xuống, đứng trước mặt Triển Chiêu, kiên định nói.
“Mèo con, ta đi cùng với mi.”
“Bạch huynh.”
Bạch Ngọc Đường chẳng nói chẳng rằng đỡ lấy thứ được bao trong vải dầu trên tay cậu.
“Thay nàng tìm một chỗ non xanh nước biếc để an nghỉ…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ngu-bao-thanh-thien-he-liet/1944501/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.