Bạch Ngọc Đường đi không ngừng nghỉ, phóng ngựa chạy như bay tới quê của Lý thị là huyện Văn An thuộc phủ Huy Châu; có điều, trong lòng vẫn hậm hực chuyện bị Triển Chiêu bỏ lại, một mình đi trước tới thám thính tiệm áo liệm Vĩnh Ninh.
“Mèo chết! Mèo thúi! Dám bỏ lại Bạch Ngọc Đường ta, đợi đến lúc Bạch gia gia trở về nhất định sẽ lột da con mèo.”
Mặc dù đi cũng đã hai ba ngày đường rồi nhưng hễ nhớ lại chuyện đó cậu vẫn tức tối không thôi. Mắng được mấy câu đã thấy trong miệng khô rang, nhìn thấy trước mặt có một quán trà đơn sơ, cậu liền thúc ngựa chạy đi. Tới nơi thì nhảy xuống, quăng dây cương cho người chủ quán mới chạy ra đón, Bạch Ngọc Đường bước vào lều trà dựng bằng trúc, chọn một cái bàn tương đối sạch sẽ để ngồi xuống. Nhận thấy trong điếm chẳng có thứ gì đáng để ăn nên chỉ gọi một bầu trà xanh, vừa nhâm nhi vừa nghỉ chân mà thôi. Đúng lúc ấy, từ đằng xa có đôi vợ chồng già dìu đỡ nhau vào quán trà này. Hai người đều ăn mặc rất bình dân, lão ông vóc người không cao, diện mạo thật thà, còn lão bà thì đang lấy tay che mặt, vừa đi vừa khóc. Họ vào trong quán, ngồi ở một bàn gần chỗ Bạch Ngọc Đường, cũng gọi một ấm trà xanh. Lão ông buông bọc hành lý xuống, rót một chén trà đưa cho lão bà.
“Nào, uống miếng trà đi. Còn mấy ngày nữa là tới thành Biện Lương rồi…”
Lão bà lau nước mắt nói. “Đúng vậy. Mấy ngày nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ngu-bao-thanh-thien-he-liet/1944492/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.