Edit & Beta: Khả Duyên
Sáng hôm sau, thắt lưng của Trình Lộ đau nhức không chịu nổi, vì vậy cô không còn cách nào khác, chỉ đành phải xin nghỉ phép.
Cô nhìn Tần Hán vẫn còn đang ngủ say, ngón tay nhẹ nhàng phất qua đầu lông mày anh, “Haizz, vừa hy vọng anh có thể hồi phục lại như bình thường, vừa mong anh cứ như bây giờ cũng tốt…”
Tần Hán đột ngột mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, mơ màng ôm chặt Trình Lộ vào lòng, “Vậy thì để điều ước của em biến thành sự thật đi.”
Bỗng nhiên Trình Lộ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cái giọng điệu này….
“Anh… anh không bị ngốc!” Trình Lộ bật dậy từ trên giường, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh hồi phục từ khi nào thế?”
“Ừm, vừa mới đây thôi, lúc nãy tự dưng anh nhớ lại mọi chuyện.”
Trình Lộ càng ngày càng cảm thấy chuyện này không hợp lý, đột ngột quá mức, cứ như mất trí nhớ là một trò đùa vậy!
Cô đột nhiên đoán ra được điều gì đó, nhanh chóng cầm lấy điện thoại của Tần Hán ở bên cạnh, sau đó bấm gọi đi.
Tần Hán chưa kịp ngăn cản thì giọng nói của Trần Phi đã từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Tao nói mày nghe này người anh em, mày giả ngốc đến nghiện luôn rồi à? Còn một đống việc đang chờ mày tới làm đây này. Mau dỗ dành em dâu cho tốt rồi quay lại công việc đi….”
Trình Lộ nhấn cúp điện thoại, quay sang nhướng mày hỏi Tần Hán: “Rốt cuộc… mọi chuyện là sao đây?”
Tần Hán hít vào một hơi khí lạnh, hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ngoc-khi-quay-lai-voi-ban-trai-cu/252667/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.