Phương Linh ước lượng một chút cân nặng của bố Diễm My, cô cảm thấy mình có thể mang cả ông xuống nhà được liền quyết định khiêng luôn ông đi. Tuy thân hình mập mạp của bố Diễm My gây chút khó khăn trên đường di chuyển nhưng cuối cùng Phương Linh vẫn bình an mang ông cháu nhà này xuống được tầng một. Mà lúc này bà mẹ Diễm My đang nôn nóng gọi điện thoại cho con cái về nhà. Thấy cô hai người vội chạy tới dìu hai ông cháu nằm lên ghế sôpha. Phương Linh dỡ được hai gánh nặng đang thở phào một hơi, lại thấy mẹ chồng nàng dâu nhà này chỉ lo khóc một chút muốn sơ cứu nạn nhân cũng không có. Nên mới vội hỏi: "Bà và bác có biết sơ cứu cho người bị ngạt khói không?" 
Bà và mẹ Diễm My mờ mịt nhìn cô rồi đồng loạt lắc đầu. Phương Linh rất là thất vọng bởi cô cũng không biết sơ cứu. Chẳng lẽ cứ để hai người hôn mê đến khi xe cứu thương tới. Mà có ai gọi cứu thương chưa nhỉ? Phương Linh quay sang hỏi bà và mẹ Diễm My vấn đề này lại tiếp tục nhận được hai cái lắc đầu. Nghĩ đến đội cứu hỏa chậm chạp chưa đến cô hỏi tiếp: "Đội cứu hỏa thì sao? Bà và bác gọi chưa ạ?" 
Bà và mẹ Diễm My lần này càng chột dạ nhỏ giọng trả lời: "Chưa có gọi." 
"Cho nên thời gian vừa rồi bà và bác làm gì vậy ạ?" 
"Gọi điện cho các con bác về nhà." Mẹ Diễm My trả lời. 
Phương Linh có chút phát điên về sự vô tri 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-nghiep-sau-ta-doi-nghe-sang-tu-tien/3422695/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.