"Ứng Thiện."
"Có."
"Nhiễm Tỉnh."
"Có."
"Phó Tuyết Thần."
"......"
Bắt đầu điểm danh, những học sinh không đăng ký khóa học này lục tục rời đi, những học sinh chọn khoá học cuối cùng cũng không cần đứng nữa, nhao nhao chọn vị trí ngồi xuống.
Mà Phó Tuyết Thần, không quan tâm tiếng động bên ngoài như thế nào, vẫn nằm trên bàn học ngủ đến chết lặng, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhiễm Tỉnh nghĩ vị giáo sư này tiếng xấu lẫy lừng như vậy, đưa ngón tay chọc chọc cánh tay bạn học ngồi cùng bàn, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Bạn học, dậy đi, thầy giáo bắt đầu điểm danh rồi."
Phó Tuyết Thần ngủ rất thản nhiên, Nhiễm Tỉnh chọc như vậy, anh tỉnh lại, sau đó ngồi dậy, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
Mới vừa tỉnh ngủ, anh có hơi mơ màng, khuôn mặt đẹp đẽ có chút mờ mịt.
Vừa lúc giáo sư Cung Huy gọi lại tên anh một lần nữa: "Phó Tuyết Thần."
Giọng anh hơi khàn khàn lên tiếng: "Có."
Ngay sau đó, dường như anh ý thức được điều gì, quay đầu nhìn về phía Nhiễm Tỉnh.
Nhiễm Tỉnh vốn tưởng rằng anh sẽ nói lời cảm ơn với mình, dù sao cô thành công đánh thức anh ở cái môn học《 Đại Số Tuyến Tính 》biến thái này cũng coi như là làm một việc tốt đi, nhưng rõ ràng Nhiễm Tỉnh suy nghĩ nhiều rồi, Phó Tuyết Thần bình tĩnh nhìn cô vài giây, lập tức quay lại với bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
Anh cũng không kiềm chế cơn buồn ngủ của mình lại, lần thứ hai ghé vào bàn học tiếp tục ngủ như chết.
Thôi được, có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-muon-ngu-den-khi-tu-tinh/546459/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.