Đào Nhuyễn muốn tìm một cái lỗ chui xuống. 
Cố Chi Châu đang nói cái gì? Cô nghe lầm sao? 
Cố Chi Châu muốn giặt quần lót cho cô? Cố Chi Châu vì cái gì muốn giặt quần lót cho cô? 
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Cố Chi Châu biết tiểu huyệt của cô chảy thật nhiều nước còn đem quần lót thấm tới ướt đẫm sao? 
Tưởng tượng đến khả năng này, Đào Nhuyễn cả người đều không tốt. Cô xoay người che mặt lại, cả người nóng đến có thể bốc khói, nhưng lúc này Cố Chi Châu cũng đã chuẩn bị xong cho Đào Nhuyễn một bộ quần áo, đẩy cô vào phòng tắm. 
"Đi đổi đi, đổi xong thì kêu anh." 
Cố Chi Châu còn tri kỷ mà giúp cô đóng cửa lại. 
Vào lúc cửa đã hoàn toàn đóng lại, Đào Nhuyễn liền cả người xụi lơ mà ngồi ở trên mặt đất. 
Cái gì chứ? Vì cái gì Cố Chi Châu sẽ biết chứ? 
Đào Nhuyễn vừa xấu hổ vừa giận dữ mà cởi quần, lúc này mới phát hiện đáy quần của mình ướt thành một mảng. 
Cho nên Cố Chi Châu là thấy được sao? 
Còn có... Cô vì cái gì lại có thể chảy nhiều nước như vậy chứ? 
Đào Nhuyễn cả người đều không tốt, cô cảm thấy thẹn lại xấu hổ, rửa hồi lâu mới sạch sẽ được tiểu huyệt dưới thân. Chờ cô thay quần áo mới xong, còn đang ôm quần áo cữ của mình đứng soi gương, Cố Chi Châu gõ cửa. 
"Nhuyễn Nhuyễn, thay xong chưa?" 
Đào Nhuyễn quả thực không muốn đáp lại, cũng không muốn để ý đến anh. 
Đều do Cố Chi Châu, cho nên cô hiện tại mới xấu hổ như vậy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-muon-lam-em/1123356/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.