Đào Nhuyễn sắp không chịu nổi nữa rồi. 
Xúc cảm từ lông vũ so với ngón tay không giống nhau, tiểu huyệt bị ngón tay Cố Chi Châu trêu chọc cô sẽ cảm thấy thoải mái, sung sướng. 
Nhưng hiện tại bị lông vũ trêu chọc hoa hạch, đùa bỡn huyệt thịt, cô chỉ cảm thấy khó nhịn, ngứa ngáy. 
"Không cần nữa đâu..." Đào Nhuyễn không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy khó chịu này, khóc lóc cầu xin Cố Chi Châu: "Đừng đùa nữa, đừng lấy cái đó làm em, có được không?" 
"Hoa môi của em đang run rẩy, em có thấy không, rất đẹp." 
Cố Chi Châu cầm sợi lông vũ dùng sức cắm vào huyệt khẩu, một chút lực này khiến góc cạnh của sợi lông đâm nhẹ vào trong mị thịt, ngay lúc đó, Đào Nhuyễn cảm thấy chính mình không còn ngứa nữa, nhưng cũng chỉ một giây, sau đó Cố Chi Châu giơ tay, tiếp tục dùng lông vũ vừa nhỏ vừa mềm ấy trêu chọc cô, làm cô càng ngứa ngáy khó chịu. 
"A~ không cần.... Cố Chi Châu em không muốn nữa hu hu... a~ " 
Cố Chi Châu tạm dừng hành động, bắt đầu dẫn dụ cô: "Không cần cái này sao? Vậy em muốn cái gì?" 
Đào Nhuyễn không biết. 
Cô không biết mình muốn cái gì. 
Cô rất khó chịu, hoa huy*t vừa ngứa vừa trống rỗng bị lông vũ đùa bỡn, rõ ràng là đang ầm ĩ kêu gọi muốn cái gì đó vỗ về an ủi. 
Nhưng mà, cái gì đó là cái gì nha? 
Cố Chi Châu đứng phía sau cô mỉm cười, vừa nắn bóp mông cô, vừa nói: "Nhuyễn Nhuyễn không nói, anh làm sao mà cho em đây?" 
Sau đó Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-muon-lam-em/1123351/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.