Chương trước
Chương sau
Suốt dọc đường, Lăng Diệc Cảnh không nói câu nào. Quan Tử nhiều lần muốn mở miệng nhưng thấy anh dường như không có ý định lên tiếng nên đành thôi. Đến bệnh viện, Quan Tử lại lấy chiếc xe đẩy đặt trong cốp ra rồi thận trọng đỡ anh xuống. Chân anh sau khi phẫu thuật không lâu, bây giờ không thể dùng lực, thậm chí khi anh bắt buộc phải ra ngoài, phía bệnh viện cũng không hoàn toàn đồng ý. Sau khi anh ngồi lên xe đẩy thì tự đẩy xe đi, không cho Quan Tử tiếp tục giúp đỡ. Quan Tử hiểu rõ tính tình của ông chủ mình, điều không thích nhất là đem mọi việc đặt lên người khác, càng không muốn liên tục dựa dẫm vào ai, nên anh ta chỉ có thể theo sau, lúc đi lên cầu thang mới tiến tới hỗ trợ.

Quan Tử phát hiện, ông chủ mình luôn im lặng, nhưng sự im lặng lần này có chút khác lạ, nói một cách chính xác là không giống nhau, lại không tìm được từ để miêu tả. Tựa như sự trầm mặc trong quá khứ chỉ là tính cách của anh. Còn bây giờ,sự trầm mặc phảng phất như rơi vào mạch cảm xúc nào đó. Nhất là lúc từ trong thang máy đi ra, động tác của Lăng Diệc Cảnh rõ ràng hơi chậm, Quan Tử đến giúp, lúc này Lăng Diệc Cảnh mới phất tay, ý bảo không cần, rồi tự mình đẩy xe ra.

Sau đó liền trở về phòng bệnh.

Lăng Diệc Cảnh bỗng nhiên không động đậy. Quan Tử quan sát vài giây, lại đằng sau, tiếp tục đẩy xe về phía trước. Bọn họ đều nhìn thấy một cô gái đang đứng ở cửa phòng bệnh, cách trang điểm ăn mặc của cô gái không cách nào đoán được tuổi. Cho đến khi cô đặt tờ báo trong tay xuống, đồng thời tờ báo để lộ gương mặt. Cô đá một chân về phía sau, cơ thể hơi nghiêng dựa vào tường, dáng dấp vô cùng tùy tiện. Sau khi thấy bọn họ, cô im lặng nhìn chăm chú.

Lăng Diệc Cảnh được Quan Tử đẩy đi, chậm rãi lại gần.

Càng tới gần cô, trái tim anh càng trở nên nặng nề. Anh nhiều lần nghĩ tới hình ảnh này, mặc dù rất muốn nhưng cô chưa từng tới thăm anh, bởi vì cơ thể cô đã hồi phục, vì vậy mà ghi anh vào sổ đen, đương nhiên không xuất hiện trước mặt anh nữa. Nhưng khi xuất hiện ý nghĩ đó, anh lại dùng rất nhiều lý do để an ủi mình, có lẽ cô đã bị người nhà giam giữ, hay do cô bị ngã bệnh…Anh đã đưa cho cô rất nhiều lý do, cũng dùng nó để thử thuyết phục chính mình đừng để tâm đến cô. Vả lại, cô còn có người thân chăm sóc, anh nên vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao anh bây giờ cũng không thể chăm sóc cho cô được nữa.

Lúc này, cô xuất hiện trước mặt anh. Ánh mắt của cô vẫn đẹp như thế nhưng không còn long lanh như trước kia. Mà là cả một thành phố chỉ có chút ánh sáng lóe trong đêm đen, cô hơi mỉm cười với anh, cằm hơi nhếch lên. Rõ ràng động tác có vài phần kiêu căng này khiến người khác cảm thấy không hài lòng. Nhưng hành động của cô làm cho người ta liên tưởng đến cuộc sống không giới hạn của một cô gái trẻ trung.

Trái tim anh cứ thế nặng trĩu.

Dương Tử Hân bây giờ không còn là Dương Tử Hân nắm lấy tay anh bảo anh mua đậu phộng đường cho mình. Cũng không phải là người đã cầm lấy tay anh bảo anh đừng rời bỏ Dương Tử Hân. Càng không phải Dương Tử Hân trong lòng anh muốn cùng anh không rời. Đều không phải, đều không phải.

Quan Tử đẩy anh vào phòng bệnh rồi nhìn thoáng qua Dương Tử Hân, Dương Tử Hân cũng im lặng nhìn anh. Anh được đỡ đưa lên giường, đợi đến khi anh nằm xuống, Dương Tử Hân mới bước vào. Dương Tử Hân không nhìn Lăng Diệc Cảnh mà tùy tiện quan sát căn phòng. Cô đi một vòng sau đó mới đưa mắt nhìn Lăng Diệc Cảnh: “ Kiểu phòng bệnh này, không phải rất hợp với thân phận của anh sao”.

Lăng Diệc Cảnh nghe Dương Tử Hân cất tiếng, ánh mắt nhanh chóng sáng ngời. Nhưng khi cô nói xong, ánh mắt anh liền lập tức tối lại.

Cảm thấy bầu không khí nơi này vô cùng áp lực, Quan Tử vội vã mượn cớ có việc rời đi. Dương Tử Hân nhìn anh, cô đã ở đây chờ đợi quá lâu, chân đứng phát mỏi. Cô rất muốn biết, rốt cuộc mình có bao nhiêu sự kiên trì để chờ người đàn ông đó. Dáng vẻ của anh dường như không khác mấy so với lần đầu tiên cô gặp, bình thản, kiểu điềm tĩnh tự nhiên không chỉ như gió, mà có chiều hướng nghiêm túc. Vì vậy, làm cho người ta cảm nhận rõ ràng khoảng cách trên người anh và muốn cách xa anh.

Cô và mọi người đều có cảm nhận giống nhau. Điều kỳ lạ là, bây giờ khoảng cách này dường như không có cảm giác không thể vượt qua. Cô quan sát gương mặt anh, ngũ quan vô cùng rõ rệt và một chút sắc bén. Kỳ thực, có vài phần tương tự với dung mạo của Diệp Thư Tuấn. Có thể thấy nhìn anh hoàn toàn không liên tưởng gì đến Diệp Thư Tuấn. Điều mấu chốt có phải do khi chất hay không?

Cô xem anh như vật phẩm cần xem xét kỹ, sau đó quan sát và đánh giá.

Anh cũng hết sức phối hợp trước cái nhìn của cô. Vì vậy, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cô, chống lại ánh mắt chuyên chú của cô, ngược lại làm cho cô giật mình.

“ Tôi cần phải có thân phận gì?”.

Ánh mắt của anh cũng chuyên tâm khiến cô cảm thấy khó chịu, loại cảm giác này giống như đem toàn bộ đèn trong một căn phòng rộng lớn tắt đi. Sau đó xuất hiện một chùm ánh sáng, rơi trên người bạn, do đó mà nhận được sự chú ý của khán giả.

Cô suy nghĩ một chút: “ Là người thừa kế của Lăng gia. Hiện tại, toàn bộ tập đoàn Nam Hưng đều là của anh. Thị trường nội địa và hải ngoại của tập đoàn đều nằm trong phạm vi khống chế của anh. Anh đối với rất nhiều người mà nói, nắm giữ cuộc sống tương lai của họ, đổi lại nếu là thời cổ đại, anh chính là nhân vật tuyệt đối có quyền lực”.

Anh nhếch khóe môi, giống như đang cười nhưng có phần uể oải: “ Đó là lý do em đến chúc mừng tôi?”.

“ Anh đáng giá khiến tôi chúc mừng sao?”. Cô chau mày: “ Cha mẹ anh đã mất, không lẽ anh còn muốn mở tiệc để mọi người đến chúc mừng? Có lẽ nên ăn mừng thật. Không phải con gái bây giờ tìm chồng đều thích kèm thêm một điều kiện, tốt nhất là không cha không mẹ để tránh vấn đề mẹ chồng nàng dâu không hợp nhau”.

Tay anh bóp chặt, gân xanh nổi lên, tựa như những lời đó đã hoàn toàn chọc giận anh. Tay anh từ từ buông ra, như đang làm dịu đi ngọn lửa vô danh. Vì thế, anh mỉm cười lần nữa: “ Vậy là em tới đây để tính sổ tôi?”.

“ Lẽ nào anh nghĩ chúng ta cần phải tính toán cho xong?”. Cô rất tự nhiên đi tới trước mặt anh: “ Anh không cảm thấy chúng ta nên quên đi sao? Hay anh nghĩ rằng chân anh bị thương nên nhận được sự đồng cảm của người khác. Ồ, anh thật đáng thương, vì vậy mà anh không cần phải so đo”.

“ Em muốn thế nào?”.

“ Lăng Tích Đồng tuy rằng đã chết nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh. Tục ngữ có câu nợ của cha mẹ con cái trả. Vậy nợ của mẹ anh, anh có thể trả được không?”.

Lăng Diệc Cảnh nhìn cô, nụ cười hạ xuống, nghiêng đầu tựa như không muốn nhìn thấy cô nữa. Anh tự nhủ, Lăng Diệc Cảnh, mày còn mong đợi điều gì? Mày còn mơ mộng cái gì? Nếu như không phải cô đang đứng đó cách anh không xa, có lẽ anh đã đập tan mọi thứ ở đây.

“ Tôi bị Lăng Tích Đồng giam giữ lâu như vậy, lại bị anh biến thành một kẻ ngớ ngẩn muốn làm gì thì làm… Anh cảm thấy mình nên lấy gì để bồi thường?”.

Lúc này, anh mới quay đầu lại, không nhìn cô nữa: “ Để anh trai em đến thương lượng với tôi”.

“ Sao cơ?”.

“ Việc này, để anh trai em và tôi thương lượng với nhau, em nghe không hiểu à?”.

Giọng nói của anh đột nhiên trở nên cao hơn, khiến điều cô muốn nói không thể nói ra lời. Bây giờ, cô nhìn thấy rõ ràng tâm trạng bị động của anh, một cảm giác chân thực khiến cô không khỏi bình tĩnh lại. Cô nhìn anh, ánh mắt trở nên dò xét.

“ Lăng Diệc Cảnh, anh tức giận à?”.

Anh không trả lời

“ Nhưng anh tức giận cái gì? Người bị đánh chửi không phải là anh, người bị giam giữ ở nơi tối tăm không ánh mặt trời không phải là anh, người bị cho là một kẻ điên cũng không phải anh. Anh vì sao phải tức giận, anh tức giận cái gì cơ chứ?”.

Những lời cô nói tất cả đều là sự thật. Chuyện mẹ anh làm, chính anh cũng là một trong những kẻ đầu xỏ gây ra, không đúng, là kẻ trợ giúp. Nếu không phải vì anh và Lăng Tích Đồng thì cho dù cơ thể cô không có khả năng phục hồi như cũ, nhưng ở bên cha mẹ, dựa vào năng lực của Giang gia thì cho dù không thể chữa khỏi họ cũng sẽ dành cho cô một hoàn cảnh sống tốt hơn. Sẽ không giống như anh, vừa muốn cô tự do, vừa muốn đem cô che giấu.

Quả thực, anh cảm thấy hổ thẹn với cô, quả thực đã mắc nợ cô rất nhiều.

“ Em muốn gì? Chỉ cần anh có khả năng đáp ứng”.

“ Nói hào phóng như vậy không sợ nói được không làm được à?”.

“ Sẽ không”.

“ Nếu như tôi muốn tập đoàn Nam Hưng, trước kia nhớ Đỗ Lạp Lạp được thăng chức, tôi cũng tưởng tượng được như vậy, muốn thử xem mùi vị của nữ cường nhân. Nhưng tôi nghĩ năng lực tôi có hạn, không thể đem công ty ra làm thí nghiệm. Không bằng mượn Nam Hưng làm thí nghiệm đi”.

“ Được, em muốn làm cổ đông hay muốn vị trí thích hợp, hoặc là…”.

Tại thời điểm này, cô trở nên rất thiếu kiên nhẫn, thuận tay cầm một vật lên, ném thẳng về phía anh. Anh không kịp tránh, căn bản cũng không tránh được, trực tiếp bị ném thẳng vào ngực. Hơn nửa cốc nước, may mà nắp tương đối chặt, nếu không sẽ bị chảy ra.

Lực của cô hơi lớn, vụ va đập này tương đối mạnh. Chính cô cũng biết mình hơi quá đáng, muốn bước lên xem anh có bị thương không, nhưng hành động xa cách của anh làm ra vẻ như anh tốt hay xấu chẳng liên quan gì đến cô.

Cô bỗng nhiên lui về phía sau một bước, không thèm nghĩ xem hành động của mình có làm anh bị thương không: “ Có phải bất luận tôi đưa ra yêu cầu gì, anh đều sẽ đồng ý?”.

Anh cầm lấy chiếc cốc, hơi bực bội liếc nhìn cô rồi gật đầu: “ Đúng, tôi sẽ cố gắng để em được thỏa mãn”.

Cô do dự vài giây, thực như mèo con, biểu hiện vừa giảo hoạt vừa đáng yêu. Anh chỉ liếc nhìn cô một cái, lại bị vẻ mặt của cô làm cho hấp dẫn. Anh lập tức nhéo mình một cái thật mạnh. Còn mê luyến gì chứ, con người này không còn thuộc về mày. Cô ấy là cô ấy, mày là mày… Sao không chịu hồi tỉnh tiếp nhận sự thật đó đi.

“ Lăng Diệc Cảnh, anh nên biết Giang gia chúng tôi không thiếu gì hết. Anh cảm thấy anh có khả năng lấy gì ra để đền bù?”.

“ Không ai ghét nhiều, nhất là về mặt tiền bạc”.

Dù nhà cô không thiếu nhưng sẽ không ghét có thêm.

“ Tôi không thích, tôi nghĩ như vậy đủ rồi. Anh nên thu hồi ý nghĩ dùng vật chất để bồi thường tổn thất của tôi đi”.

Cô nói xong câu đó, anh liền hiểu, có lẽ cô muốn đưa ra một phương án khác. Anh không hề lo lắng cô sẽ nghĩ ra mọi thứ để làm khó mình, chỉ là anh đang nghĩ tới em trai anh. Diệp Thư Tuấn và cô mỗi lần nói chuyện điện thoại thường có vẻ mặt hao tổn tâm trí. Bởi vì trong đầu cô luôn có những ý nghĩ tinh quái. Lần nào Diệp Thư Tuấn cũng nghiến răng nghiến lợi vì cô. Có thể coi, Diệp Thư Tuấn luôn là người thỏa hiệp trước, làm tất cả theo lời cô.

Khi đó anh đã nghĩ, rốt cuộc cô có điểm gì tốt khiến Diệp Thư Tuấn có thể làm mọi thứ vì cô. Giờ thì anh đã biết, cô ấy có một điểm tốt. Cô ấy căn bản không cần phải tốt mà chỉ cần làm cho trái tim bạn đập không theo quy tắc, để bạn phát hiện ra bạn không giống chính mình, khiến bạn không kiềm chế được suy nghĩ muốn lấy lòng cô ấy…. Giống như ma túy, ai cũng biết là không tốt, chạm vào bị nghiện, cho dù người khác không hiểu vì sao cứ thế đi đến và chạm vào thứ quái quỷ ấy.

“ Tôi sẽ cố gắng đáp ứng em”.

“ Bao gồm cả hành hạ anh sao?”. Cô nghiêng đầu vì mình đã nghĩ ra điều quan trọng này.

Anh chỉ nhìn cô, không đáp.

“ Mẹ con các người đã hành hạ tôi như vậy, hiện tại đến lượt tôi hành hạ anh. Tôi cũng muốn chơi đùa một chút, cảm giác ấy rốt cuộc có sung sướng hay không?”.

Động tác xa cách của anh khiến cô càng muốn chọc giận nhưng sao anh hết lần này tới lần khác đều không tức giận vì những suy nghĩ của cô. Dựa vào đâu, hiện tại anh ấy đang muốn rời đi sao? Cho dù anh muốn rời đi, cô cũng muốn anh không được thoải mái, khiến anh thêm khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.