Tần Ngọc Khả nhận được điện thoại của Lăng Diệc Cảnh là chuyện nằm trong dự định. Vẻ bề ngoài của anh là một người không mấy để tâm nhưng thực chất bên trong lại là người không thích mắc nợ. Chuyện này chỉ cần anh suy nghĩ một chút là biết vì sao cô ta phải làm vậy, hoặc nói bởi vì ai mà cô ta làm như thế.
Thời gian chờ đợi không phải là dài, có lẽ do từ trước tới nay tâm trạng chưa bao giờ bình tĩnh nên ngay cả việc chờ đợi cũng trở nên gian nan. Cô ta vân vê ống trúc nhỏ đựng nước trên tay, bên trong chứa nước cơm mùi vị nhàn nhạt. Ống trúc có hiệu quả cách nhiệt rất tốt, bàn tay cô ta chỉ cảm nhận được một chút hơi ấm, tất cả đều là ống trúc trắng mịn. Nhà hàng nhỏ này được cô ta vô tình phát hiện ra, trang trí độc đáo, ý tưởng đậm chất phục cổ, mọi yếu tố phục cổ đều xoay quanh chiếc bàn. Lúc phát hiện ra nhà hàng này, cô ta nhất định muốn tới đây ăn cơm. Trước kia không có cơ hội, bây giờ đã có thể thỏa mãn hồi ức trong quá khứ. Hơn nữa, cô ta còn hy vọng có thể đi đến đây với người của mình. Đây cũng coi là một loại may mắn.
Nhà hàng này không nằm ở trung tâm thành phố nên Lăng Diệc Cảnh tìm rất lâu. Khi tới nơi thì đã qua thời gian bọn họ hẹn trước.
Tần Ngọc Khả liếc nhanh thấy Lăng Diệc Cảnh tiến vào, cô ta không nắm lấy ống trúc nữa mà đưa tay vẫy về phía anh.
Trên mặt cô ta mang theo nụ cười ấm áp vui vẻ. Còn anh lại nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy vẻ xem xét kỹ lưỡng.
Tần Ngọc Khả thở dài trong lòng, không hiểu sao cô ta thấy bối rối khi ánh mắt đầy thâm ý của anh đưa tới. Anh đối với cô ta tìm tòi nghiên cứu như vậy, có lẽ anh cho rằng chuyện của cô ta làm với Diệp Thư Thần chỉ vì muốn giam chân anh, hoặc muốn dùng điều này để thương lượng, bắt anh chấp nhận cô ta việc gì đó.
Một thực tế thật đáng buồn, cô ta cố gắng khiến mình không nghĩ sâu hơn.
Lăng Diệc Cảnh quả là có tìm tòi nghiên cứu, chỉ vì bây giờ anh chưa thể đưa ra kết luận.
Tần Ngọc Khả hơi khoa trương đưa tay xoa bụng mình, ý cười trên mặt không thay đổi.
“ Em đói quá, chúng ta mau gọi đồ ăn đi”.
Lăng Diệc Cảnh gật đầu, biểu hiện của cô ta qua mức tự nhiên, khiến anh không biết nói gì cho phải.
Quyển thực đơn không quá sặc sỡ, dùng vải mềm như một quyển sách cũ, cầm trong tay có cảm giác như cầm một quyển sách quý trong phim võ lâm trên truyền hình, hơn nữa còn là loại được giữ gìn trong nhiều năm.
Sau khi Tần Ngọc Khả chọn xong đồ ăn, cô ta đưa thực đơn cho anh nhưng anh từ chối, bảo cô ta tự quyết định là được rồi.
Hành động này của anh khiến Tần Ngọc Khả nhịn không được cảm thấy buồn cười, thậm chí bật cười thành tiếng: “ Trước kia anh cũng vậy, mỗi lần ăn cơm đều hay nhường em. Em cứ tưởng là do anh yêu thương che chở em. Cho tới bây giờ, em mới hiểu, đó chẳng qua chỉ là thói quen lịch sự của anh mà thôi. Anh nói xem, có phải nhiều khi phụ nữ hay đa tình như thế không?”.
Cô ta nói một lời hai nghĩa, chắc cũng nhìn ra việc anh làm với cô ta không có gì vui vẻ.
“ Tôi không kén ăn”. Với lại anh cũng không thích lật giở thực đơn. Anh lựa tránh đề tài của cô ta. Thường thì ai cũng muốn người khác nói thật, nhưng thực tế cũng có những lời nói dối lại được hoan nghênh. Nhưng lời nói thật hoặc sẽ bị bài xích, hoặc sẽ bị cho là ngốc nghếch hoặc bị cho là có vấn đề về tính cách.
Nhà hàng này mang đồ ăn lên với tốc độ rất nhanh, mấy món ăn được liên tục đưa lên bàn. Tần Ngọc Khả vẫy tay bảo nhân viên phục vụ mang cơm lại, hôm nay cô ta định bụng sẽ ăn thật no.
“ Hôm nay em phải ăn nhiều một chút”. Cô ta dường như đang nghĩ tới điều gì đó, khẽ lắc đầu: “ Ngày xưa vì thể hiện vẻ tao nhã trước mặt anh mà cuối cùng em ăn không đủ no. Bây giờ nhớ lại mới thấy mình thật khờ”.
Cô ta vẫn cười, nụ cười che dấu vẻ bất đắc dĩ. Đồng thời khiến Lăng Diệc Cảnh cảm thấy cô ta vô cùng xa lạ.
Thấy anh nhìn mình dò xét, cô ta tiếp tục: “ Người ta nói phụ nữ không được như ý trong chuyện tình cảm thường hay cảm thán, anh bao dung cho em một chút đi, dù sao cũng không mất nhiều thời gian”.
Lăng Diệc Cảnh buông đũa xuống, cuối cùng cũng thở dài bất lực:
“ Cô…”.
Anh vừa mở miệng, cô ta lập tức cắt ngang: “ Anh có thể nói cho em biết vừa rồi anh nghĩ gì không?”.
Đối mặt với vẻ nghi hoặc của anh, cô ta giải thích: “ Vừa rồi, lúc anh ăn món này”. Cô ta dùng đũa chỉ món thịt bò xào lúc nãy anh đang định chạm vào, rõ ràng anh có dừng lại một lát, tựa như ngẫm nghĩ.
Lăng Diệc Cảnh im lặng nhìn cô ta. Đúng là vừa rồi anh có dừng lại vài giây, nghĩ hương vị đồ ăn ở đây rất tốt, đặc biệt là những món cay và món ăn nhẹ. Nhiều người cho rằng những món thanh đạm chỉ là những món thiếu muối thiếu dầu và không có ớt. Nhưng thực ra các món thanh đạm ở đây rất đặc biệt, dù là người thích ăn cay cũng sẽ không nhịn được mà ăn nhiều thêm vài miếng. Anh nghĩ lần sau sẽ dẫn Dương Tử Hân tới đây ăn cơm, hẳn là cô sẽ rất thích đồ ăn nơi này.
“ Không thể nói cho em biết sao?”. Cô ta hỏi lại, cười có chút gượng gạo.
Lăng Diệc Cảnh nhắm mắt: “ Cười không nổi thì đừng miễn cưỡng bản thân”.
“ Việc gì anh phải như vậy. Em đã tính rồi, lúc này phải thể hiện hết những mặt tốt đẹp nhất cho anh xem. Sao anh không chịu phối hợp cơ chứ?”. Tần Ngọc Khả có phần trở nên bực bội: “ Chúng ta ăn cho xong bữa cơm này đi đã”.
Lăng Diệc Cảnh nhìn Tần Ngọc Khả hồi lâu, không có ý định làm theo sự sắp xếp của cô ta, anh cầm chiếc đũa trong tay đặt lên miệng bát, có vẻ như sẵn sàng nói chuyện lâu dài với cô ta: “ Ồ, tôi không muốn không rõ ràng. Chuyện của Diệp Thư Thần, cô tính toán làm như vậy từ khi nào?”.
“ Em không muốn nói tới chuyện đó”. Cô ta từ chối đề cập tới chủ đề này.
Lăng Diệc Cảnh trầm mặc hai giây: “ Nếu vậy, tôi nghĩ tôi có thể đi được rồi”.
Anh đến gặp cô ta là để tìm ra lý do tại sao cô ta lại làm vậy, và sau khi làm điều đó thì có thêm điều kiện gì không. Nếu cô ta từ chối nói chuyện, anh tiếp tục đứng ở đây cũng không có ý nghĩa.
“ Đứng lại”. Ánh mắt cô ta vô cùng thành khẩn: “ Chúng ta ăn cơm xong đã, coi như vì em đi”.
Tần Ngọc Khả thấy anh ngồi xuống, cô ta không cố mỉm cười như vừa rồi, thần sắc cũng tự nhiên hơn: “ Em định đi, không phải vì anh đâu, cũng không vì thương tổn gì hết. Mà là em định đi học thiết kế. Lần trước em từng nói với anh, em rất thích học thiết kế, hiện giờ dự định đó rốt cuộc đã biến thành hành động. Còn chuyện kia, anh đừng nghĩ em sẽ sử dụng nó như một quân bài, cũng đừng cảm thấy mắc nợ gì em. Em chỉ hy vọng trước khi rời đi sẽ tặng anh món quà chia tay, dù sao những thứ khác đối với anh không thiếu. Còn bây giờ, Lăng Diệc Cảnh, em chỉ muốn chào anh trước khi chia tay. Anh nói đúng, một phụ nữ thông minh sẽ không ở cùng một người đàn ông đến hai lần. Cho nên em muốn làm người phụ nữ thông minh”.
Nếu đã vậy thì anh còn yêu cầu muốn biết “ vì sao” để làm gì, điều đó sẽ không khỏi quá đáng.
“ Khi nào thì đi?”.
Anh thẳng thừng, để lộ một chút khác lạ. Cô ta định cứ như thế mà đi, ít ra anh cũng động lòng đối với những những chuyện cô ta đã làm. Có lẽ một lúc nào đó, anh sẽ nhớ có một người phụ nữ từng yêu anh đến vậy. Cho dù anh chỉ nhớ được mỗi cái tên, như thế đã là quá đủ.
Cô ta luôn thích dáng vẻ này của anh, chưa bao giờ tỏ ra khinh thường cô ta, trước sau như một. Ít nhất điều đó cũng chứng minh mắt nhìn của cô ta không sai, cho dù anh không hề yêu cô ta.
“ Ngày mai”. Cô ta thản nhiên trả lời.
“ Tôi sẽ đi tiễn cô”.
Tần Ngọc Khả lắc đầu: “ Không cần, bố mẹ em sẽ tiễn em”. Cô ta nhìn đồ ăn trên bàn: “ Ăn cơm thôi, sau này khó có cơ hội ăn cơm cùng nhau”. Lần gặp mặt tiếp theo, có lẽ bên cạnh anh đã có vợ để âu yếm, còn cô ta chắc cũng tay trong tay với người đàn ông khác. Không vướng bận gì để cùng nhau ăn một bữa cơm coi như một việc rất khó.
Lăng Diệc Cảnh lúc này mới cầm lại chiếc đũa.
Cô ta cố gắng tìm kiếm đề tài, làm cho không khí sôi nổi hẳn lên. Còn Lăng Diệc Cảnh cũng cố gắng phối hợp, dù sao ngày mai cô ta đi rồi, ăn bữa cơm cuối cùng, anh không muốn không thoải mái.
Sau khi ăn, anh chủ động tính tiền. Xong xuôi, bọn họ rời nhà hàng. Tần Ngọc Khả đi bên cạnh, định vươn tay ôm lấy tay anh. Cô ta tính nếu đưa ra yêu cầu này, tỷ lệ được anh chấp thuận sẽ rất cao. Cô ta sắp đi rồi, đưa ra yêu cầu như vậy chắc hẳn anh sẽ đồng ý? Nhưng bàn tay cô ta vừa vươn ra liền thu lại, cần gì chứ? Nếu đã quyết định ra đi, sao còn bận tâm làm gì?
“ Có thể tiễn em về được không?”. Đây là yêu cầu cuối cùng của cô ta.
Trở lại biệt thự của Tần gia, Tần Ngọc Khả tự nhiên xuống xe, sau đó tạm biệt anh. Cô ta đứng một chỗ, nhìn xe anh rời đi. Cô ta đã không nói cho anh biết, ngay từ đầu cô ta không muốn làm gì vì anh. Cô ta lựa chọn hẹn hò với Diệp Thư Thần, thực sự muốn để khiêu khích anh. Anh không cần cô ta, đương nhiên sẽ có người khác muốn, hơn nữa so với anh người đó còn đối tốt với cô ta gấp trăm lần. Cô ta hy vọng anh vì thế mà sẽ đến tìm mình, cho dù đơn giản là vì thân phận họ Tần của cô ta hay đơn giản vì tính chiếm hữu của một người đàn ông.
Kế hoạch của cô ta đã không trở thành sự thật.
Nhưng cô ta không cam lòng, cô ta tự nhận mình không kém cỏi, vì vậy không thể tìm ra lý do vì sao anh lại cố tình không thích mình? Vì thế mà cô ta đã lái xe tới nơi anh sống và thấy những hình ảnh chỉ xuất hiện trong quyển họa.
Đó là một tiểu khu bình thường, tay anh chủ động nắm lấy tay người con gái. Cô gái ấy rất đẹp, nhưng đó không phải là điểm hấp dẫn người khác. Điểm hấp dẫn nhất chính là trên mặt anh không che giấu nổi vẻ hạnh phúc, còn đôi mắt thì mang vẻ cưng chiều. Đây là điều cô ta chưa từng đạt được, cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Đây từng là khao khát lớn nhất cô ta mong có được từ anh. Hóa ra, khi cô ta không hề hay biết thì anh đang trao toàn bộ cho một người khác và không muốn lưu lại chút nào cho người khác.
Khi anh ở bên người khác, thì ra có dáng vẻ như vậy.
Chuyện này thật sự khiến trái tim cô ta đau đớn thêm lần nữa. Có phải anh vì cô gái kia nên mới từ chối mình, có phải vì người con gái đó mà không chịu đi đường tắt? Đúng như vậy sao, cô ta khẳng định đưa ra đáp án.
Sau khi thấy cảnh đó, Tần Ngọc Khả mới quyết định buông tay. Cô ta nói với chính mình, tuy anh ấy không yêu mình nhưng cho tới tận bây giờ, cô ta vẫn luôn yêu thích dáng vẻ của anh. Vì vậy, khi quyết định buông tay, cô ta tính toán vì anh sẽ làm một việc cuối cùng. Hiện tại, Diệp Tiến Minh chưa kịp xây dựng uy tín cho Diệp Thư Thần, hơn nữa từng bước giao quyền lực vào tay Diệp Thư Thần. Đó là nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp Tiến Minh nhiều lần lôi kéo Tần Hoài Trung vào mối quan hệ này, muốn dựa dẫm vào Tần gia và Diệp Thư Thần là người đầu tiên thực hiện kế hoạch đó. Sau khi Tần Ngọc Khả biết chuyện, cô ta lập tức tìm tới Tần Hoài Trung.
Cha của cô ta không phải loại người nữ nhi tình trường. Cô ta nói với cha mình, chỉ cần chuyện này làm theo ý cô ta, cô ta sẽ chấm dứt hoàn toàn với Lăng Diệc Cảnh và sẵn sàng chấp nhận người khác. Nếu không làm theo ý cô ta, cô ta sẽ không ngại đem cả đời này phá hủy bên Lăng Diệc Cảnh.
Tần Hoài Trung chỉ có mình cô ta là con gái. Bình thường tuy ít nói, nhưng đối mặt với chuyện như vậy, việc đầu tiên ông ta xem xét chính là hạnh phúc của con mình. Ông ta sớm biết, Lăng Diệc Cảnh tuyệt đối sẽ không mang lại hạnh phúc cả đời cho con gái, cũng không phải là người đàn ông tốt, chỉ có đàn ông mới nhìn ra thái độ của đàn ông đối với phụ nữ. Cho nên, sau khi Tần Ngọc Khả đề xuất chấp nhận hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ với Lăng Diệc Cảnh, Tần Hoài Trung đã suy nghĩ rất lâu và đáp ứng yêu cầu đó.
Tần Ngọc Khả vẫn đứng yên tại chỗ.
Rốt cuộc, anh đã trở thành mẫu người đàn ông cô ta mong chờ nhất, che chở yêu thương phụ nữ, chiều chuộng âu yếm nắm tay người con gái. Nhưng cô ta lại không phải người con gái mà anh yêu mến.
Cô ta nhẹ nhàng nói với chính mình: GOOG BYE MY LOVE!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]