Anh cảm nhận được vị ngọt đến từ miệng mình. Trong mắt của cô lúc này tràn ngập ý cười như hoa nở. Trong một giây, tâm trạng trống rỗng bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, giống như một trận cuồng phong kéo tới, thổi đi mọi phiền muộn và đau khổ trong lòng anh, chỉ còn lại một ít sự sống đẹp đẽ đang không ngừng mở rộng giới hạn tuyệt vời trong cơ thể. Tất cả các giác quan bởi vậy mà vui sướng, mùi vị vui thích đó giống như viên kẹo trong miệng anh.
Dương Tử Hân mở to hai mắt nhìn anh, nét mặt tràn ngập sự kỳ vọng, như chờ đợi anh khích lệ, có lẽ cô muốn hỏi anh mùi vị của viên kẹo này như thế nào.
Vẻ mặt nghiêm túc của anh rốt cuộc cũng dịu xuống, mang theo ý cười, tựa như mây đen bị gió thổi tan, xuất hiện ánh mặt trời.
Từ bé đến giờ anh chưa từng ăn kẹo, không phải anh không thích mà không ăn do thói quen, vì thế bản thân có thích hay không anh cũng không biết. Bàn tay anh hướng về phía mặt cô, các ngón tay vuốt ve gương mặt. Bàn tay anh không mềm mại nhẵn nhụi, cũng không có hình dạng đẹp đẽ, chạm lên mặt cô khiến cô có chút khó chịu. Nhưng cô không lẩn tránh, vẫn ngây ngô chăm chú nhìn anh.
Cô nghĩ anh đã lâu như vậy không xuất hiện, hẳn là vì tức giận. Nếu anh trở lại, có lẽ do anh đã muốn tha thứ cho cô, bọn họ có thể giống như trước kia, dù cô không biết vì sao anh lại nổi giận, cho dù cô vẫn chưa hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-long-yeu-em/110671/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.