Sau khi dây dưa, cơ thể cô trở nên mềm nhũn. Trước kia anh không biết, thật ra cô cũng lười biếng, một khi mệt mỏi liền không muốn cử động, tựa như bây giờ. Nhận ra những cảm xúc chân thật của cô lúc này, Lăng Diệc Cảnh nhịn không được lắc đầu cười khẽ, dùng ngón tay nhón chiếc mũi nhỏ của Dương Tử Hân: “ Không muốn cử động sao?”.
Cô vùi mặt vào gối như không muốn để ý đến anh. Cô thật sự mệt muốn chết, có bằng chứng đây. Trên người cô rải rác dấu hôn, khi anh dùng lực quá mạnh còn lưu lại những vết xanh tím. Anh nhìn cơ thể cô, không khống chế nổi vươn tay sờ những vết bầm tím. Khi anh đưa tay chạm vào, cô giấu mặt vào gối xoay sang hướng khác, liếc nhìn anh. Ánh mắt cô khép hờ, giống như người đẹp say rượu. Chính động tác đơn giản này khiến hơi thở của anh có phần dồn dập.
“ Ở đây rất đau phải không?”. Anh chỉ vào nơi xanh tím trên người cô, bàn tay xoa nhẹ lên trên. Anh khao khát có thể trao đổi cùng cô. Điều anh thực sự sợ hãi chính là tất cả những cảm xúc của cô đều có cảm giác giống một khúc gỗ, cái gì cũng không hiểu không biết. Anh hy vọng cô có thể giao tiếp với anh như người bình thường, bất luận là bằng ngôn ngữ hay hành động.
“ Vâng”. Nửa ngày sau cô mới gật đầu.
Cô chỉ gật đầu nhưng trong lòng Lăng Diệc Cảnh lại toát lên sự rung động. Anh duỗi tay vỗ vỗ mặt cô: “ Bây giờ chưa ngủ được, đi tắm trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-long-yeu-em/110663/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.