Ngày hôm sau, buổi sáng bảy giờ rưỡi.
Thái Dương vừa tỉnh liền phát hiện Cố Văn Vũ cũng không có ra ngoài, đang mặc bộ áo liền mũ ở nhà màu xanh sẫm, ngồi xếp bằng trước máy tính nhập vào từng chuỗi số hiệu cực nhanh.
Bởi vì hôm trước uống rượu, cho nên Thái Dương cảm thấy đầu có chút đau nhức, nheo mắt sờ đồng hồ báo thức nơi đầu giường, kết quả không cẩn thận lại làm đồng hồ báo thức rớt xuống mặt đất.
Âm thanh đồ vật rơi trên đất cắt ngang tiếng gõ bàn phím ưu mỹ lưu loát.
“Tỉnh rồi à?” Cố Văn Vũ hỏi, sau đó tiếp tục gõ bàn phím.
“Ư......” Thái Dương mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, không phải lo lắng đi làm, vậy nên cứ an tâm nhắm mắt ngã lại giường, đem mặt vùi thật sâu vào trong gối đầu lông vũ.
Trên gối, có hương xà phòng nhàn nhạt.
Thái Dương nhíu mày, đây không phải gối của cậu.
Vì thế cậu lại yên lặng nhích sang bên cạnh một chút, lăn về vị trí của mình.
“Hôm nay không ra ngoài à?” Thái Dương hỏi.
“Ừm.” Cố Văn Vũ thản nhiên lên tiếng.
Lại khôi phục trạng thái Muộn Du Bình......
Chỗ này ban đầu mình định để là “trạng thái buồn chán”, dưng mà xuống dưới lại thấy bạn tác giả là cố ý dùng từ này, thế nên lại để nguyên luôn:P.
Muộn Du Bình = Tiểu Ca = Trương Khởi Linh – Đạo Mộ Bút Ký.
Quả nhiên, vẫn là thời điểm uống rượu đáng yêu hơn một chút.
Thái Dương im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-huu-bat-truc/3069193/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.