“Nhàn rỗi, rất là nhàn rỗi.” Tô Thiến chậm rì mà trả lời, kỳ thật mỗi lần bà đều thử Chu Dương, Chu Dương lúc nào cũng làm ra bộ dạng không chút để ý nhưng đáng tiếc càng như vậy, ngược lại càng lộ ra thứ gì đó.
Chu Dương đặt ly trở lại tủ đầu giường, nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút ý tứ đuổi khách: “Mẹ, mẹ có thể trở về.”
“Mới đó đã đuổi mẹ?”
Chu Dương nhấc mắt nhìn bà một cái: “Bằng không, giữ mẹ lại để tiếp tục thử con sao?”
Anh cười một cái, kéo chăn xuống giường, cởi cúc áo ngủ, thong thả ung dung vào phòng tắm. Tô Thiến thở dài một tiếng, đứng dậy lấy cái ly, thầm mắng một câu.
“Đứa con trai chết tiệt này.”
Bà nghĩ cái gì cũng không thể gạt được Chu Dương. Tô Thiến thấy anh có tinh thần đi tắm liền không lo lắng nữa, xoay người xuống lầu.
Vào hôm nay, trời cũng mưa suốt đêm đến gần sáng, bầu trời xám xịt, sau khi rời giường, Tô Hảo đứng bên cửa sổ nhìn ra.
Giọt mưa rơi xuống, sau một đêm xâm chiếm, trên ngọn cây cùng tán mái vẫn còn đọng nước mà rơi từng giọt nhỏ, Tô Hảo nhìn nó một hồi.
Đi rửa mặt, đánh răng, làm bữa sáng.
Sau đó cầm ô ra cửa, vừa tới lầu một thì ập vào trước mặt một cổ không khí lạnh, mùa thu tựa như sắp đến rồi.
Lối đi bộ ngầm vẫn chưa thể đi được, hôm qua tan tầm chỗ trũng chỗ đoạn đường còn ổn một chút, lúc này tất cả đều là nước, Tô Hảo bất đắc dĩ chỉ có thể gọi xe, đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-hon/1729816/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.