Chương trước
Chương sau
Đang chuẩn bị xuống, từ phía sau Hàn Ưng bỗng nói:

- Đại vương đừng vội, người xem Nhã viên đằng kia trên không có lửa bốc lên, chắc là cao thủ chúng ta phái đi đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng những cao thủ chính đạo ở đây lại không mảy may phát giác, đại vương không cảm thấy đây là một âm mưu sao?

Hắt Sát Hổ Vương nhíu mày nói:

- Âm mưu? Âm mưu gì? Ngươi mau nói suy luận của ngươi xem.

Hàn Ưng vuốt râu, ra vẻ thâm trầm cười nói:

- Vừa rồi thuộc hạ trong lúc gấp rút bố trận, do đó không chú ý kỹ tới tình hình cao thủ chính đạo. Nhưng giờ xem lại, bọn người này rõ ràng khác với những lần giao chiến trước đây, chúng luôn bảo toàn thực lực. Thử nghĩ xem, tối qua bọn họ đột nhiên tập kích rồi lại lập tức rút lui, hành động đó không ngoài việc muốn bọn người cướp bảo vật sẽ làm tiêu hao thực lực của chúng ta. Nhưng sự xuất hiện ngoài ý muốn của chúng sáng nay, theo lý mà nói sẽ đánh chúng ta trở tay không kịp. Thế mà người xem, hiện giờ chúng chỉ thủ không công, điều này không phải rõ ràng là muốn các cao thủ xung quanh xuất chiến, mượn đao giết người hay sao? Trước mắt không phải năm cao thủ trong động do nôn nóng sợ bỏ lỡ thời cơ, mới mắc mưu của bọn chúng nên đột nhiên xuất hiện sao?

Hắc Sát Hổ Vương gật đầu nói:

- Ngươi phân tích có lý, chẳng trách lúc đầu ta và Kiếm Vô Trần giao chiến, thì ra là hắn tỏ ra yếu thế, tạo cơ hội tốt cho bọn người đó. Bây giờ chúng ta đã biết âm mưu của bọn chúng, ngươi thấy ta nên làm thế nào?

Hàn Ưng suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Theo tình hình trước mắt, hiển nhiên còn không ít cao thủ bí mật ẩn nấp quanh đây, trong đó khả năng lớn nhất là cao thủ Quỷ vực và Yêu vực, việc này chúng ta cần phải tăng cường đề phòng. Về thực lực chính đạo, nói thật là nếu cùng bọn chúng trực tiếp giao chiến cũng chưa chắc đã thua, do đó chúng ta cần đề phòng bọn chúng chó cùng rứt dậu, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp bất lợi. Xem ra biện pháp tốt nhất là buộc bọn chúng toàn lực xuất thủ, nhưng không được ép quá mức, cần có chừng mực. Nhân lúc bọn chúng toàn lực tấn công tới ta giả vờ yếu thế, thừa cơ lui vào Thiên Yêu Diệt Thần đại trận dẫn dụ bọn chúng tiến vào, cuối cùng phát động trận pháp hủy diệt toàn bộ bọn chúng trong đó.

Hắc Sát Hổ Vương ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Tốt, ta đã rõ. Ngươi đi chỉ huy mọi người phối hợp thật tốt với hành động của ta, lần này nhất định phải diệt trừ mọi hậu hoạn, để tránh lũ người yếu ớt đó đeo bám không thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nói xong hắn gầm lên, lập tức một tiếng hổ gầm động trời vang khắp không trung, làm cả mặt đất rung chuyển.

Trong lúc giao chiến, đám người Kiếm Vô Trần vừa nghe tiếng hổ gầm liền biến sắc, lập tức thu hồi thế công, toàn lực phòng thủ. Một kiếm đẩy lùi Yêu vực cao thủ trước mặt, Kiếm Vô Trần trầm giọng nói:

- Mọi người cẩn thận! Xem tình hình có sự biến hóa so với kế hoạch, chúng ta có lẽ sẽ phải thay đổi kế sách. Mọi người từ giờ nhớ nghe theo khẩu hiệu của tôi.

Nói xong hắn nhìn chằm chằm vào Hắc Sát Hổ Vương đang bay đến, ánh mắt lộ vẻ âm hiểm.

Lúc này, Pháp Tế cùng Tam Tuyệt Bút Tả Nghị đã bị chặn lại phía trước, Kim Cương Thánh Phật nhân lúc này điều tức trị thương, thương thế về cơ bản đã hồi phục, phía Vô Vọng cùng Vân Hoa cũng có chuyển biến tốt, mỗi người chiếm một vị trí trong trận chờ đợi sẵn sàng, tùy theo trận pháp mà di chuyển.

Đằng xa, Đồ Thiên, Ân Hồng Tụ, Hắc Sát Kiếm Hồn cũng đang chăm chú quan sát, trong lòng suy đoán xem tại sao năm cao thủ không có một chút động tĩnh gì? Đã bị giết hay đang bị vây khốn? Diệp Tâm Nghi đã dẫn người đi đâu? Sự xuất hiện của Hắc Sát Hổ Vương phải chăng có nghĩa là lần tiến công này của chính đạo lại một lần nữa thất bại?

Nhìn Kiếm Vô Trần với vẻ u ám, Hắc Sát Hổ Vương lạnh lùng nói:

- Chính đạo liên minh thật gian xảo, muốn lợi dụng người khác để thực hiện kế mượn đao giết người, quả nhiên là lòng dạ tuyệt độc. Chỉ đáng tiếc, năm người mà ngươi dẫn đến đang từ từ đi vào con đường chết, chúng cùng một nhóm người khác của bọn ngươi chém giết lẫn nhau đến khi có một bên chết mới thôi. Ha ha… Kiếm Vô Trần ngươi chắc là không nghĩ đến, kế hoạch ngươi tự cho rằng tuyệt diệu đó bây giờ lại thành ra tự mình hại mình, mùi vị thế nào?

Sắc mặt biến đổi, Kiếm Vô Trần phẫn nộ hét:

- Đừng có nói bậy, ngươi định dùng chiến thuật tâm lý để đả kích ta ư, ngươi thật là mơ mộng hão huyền! Hôm nay đã đến đây ta quyết tiêu diệt tất cả bọn ngươi, trả lại sự yên bình cho Nhân gian, cho trời đất khôi phục sự thanh bình!

Hừ lạnh, Hắc Sát Hổ Vương xem thường nói:

- Mơ mộng hão huyền không phải ta mà chính là ngươi. Dựa vào mười người bọn ngươi, ngươi nghĩ có thể sống mà rời khỏi đây à? Loài người ngu xuẩn không nên tự cho mình thông minh nhất. Ngươi quay lại mà nhìn Nhã viên của ngươi xem, lúc này đã thành tro bụi, lại còn huênh hoang đòi tiêu diệt ta. Hôm nay chúng ta thử xem rốt cục là ai tiêu diệt ai?

Bọn người Kiếm Vô Thần quay đầu nhìn lập tức biến sắc, giận dữ gầm lên. Phẫn nộ nhìn Hắc Sát Hổ Vương, Kiếm Vô Thần rít:

- Thủ đoạn của ngươi thật tàn độc, cả người vô tội cũng không tha!

Hắc Sát Hổ Vương cười đầy khinh miệt:

- Tối hôm qua ngươi bất ngờ tập kích, hôm nay lại thừa cơ tấn công, đó không phải là mưu mô thâm độc, hèn hạ vô sỉ sao? Chính đạo các ngươi không phải lúc nào cũng hô hào quang minh chính đại hay sao, tại sao ngươi không gọi cửa hạ chiến thư, cùng ta trực tiếp quyết đấu một trận? Loài người xem ra cũng chẳng có gì tốt đẹp, ai cũng nham hiểm giả dối, chỉ biết giở thủ đoạn lại còn làm ra vẻ thanh cao. Loại thủ đoạn nói một đằng làm một nẻo này có thể tính là ngay thẳng, là anh hùng không, ngươi hãy nói ta nghe xem?

Kiếm Vô Thần bỗng ngây ra, không tưởng được lời nói của Hắc Sát Hổ Vương lại sắc bén và quyết liệt như vậy, nhất thời hắn không biết trả lời như thế nào.

Phía sau, Chiến Tâm tôn giả hạ giọng nói:

- Cẩn thận một chút, ta đã tìm khắp nơi nhưng thực sự là không cảm giác được khí tức bọn người Diệp Minh chủ, e rằng bọn họ bây giờ đã rơi vào cạm bẫy của kẻ địch rồi, chúng ta phải nghĩ cách ứng cứu.

Kiếm Vô Thần khẽ gật đầu, truyền âm lại:

- Ta hiểu, nhưng lúc này chúng ta không nên lộ vẻ hoang mang để tránh bọn chúng thừa thế xông lên. Với thực lực nhóm người Tâm Nghi, cho dù bị vây khốn cũng chưa chắc đã gặp nguy hiểm gì lớn. Cho nên hiện tại chúng ta cần phải giữ bình tĩnh, trước tiên phải nghĩ biện pháp ứng phó với Hắc Sát Hổ Vương trước mắt. Xem tình hình này có kéo dài thêm cũng không có ý nghĩa gì, cho nên chúng ta cần lập tức thay đổi sách lược, bên dưới do ông và Thánh Phật xuất thủ khống chế hắn, ta sẽ đối phó đám người còn lại.

Chiến Tân tôn giả nghe nói, nhìn thấy xung quanh còn lại gần hai mươi cao thủ Yêu vực, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm, cứ giao hắn cho hai người bọn ta đối phó, ngươi phải cẩn thận đó.

Kiếm Vô Trần nói:

- Đã đi tới bước này, nếu lại không làm được gì thì sẽ khiến thiên hạ chê cười, cho nên trận này dù thế nào chỉ có thể thắng không thể bại. Chuẩn bị hành động.

Nói xong ánh mắt của hắn chuyển xuống, lạnh lùng nhìn Hắc Sát Hổ Vương:

- Trừ ác để giương thiện, đối phó với bọn yêu ma quỷ quái các ngươi thì không cần phải nói cái gì là quang minh chính đại. Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, kẻ thắng là anh hùng, xưa nay chính là chân lý không đổi, chỉ trách ngươi quá ngu xuẩn mà thôi. Bây giờ chúng ta hãy xem cuối cùng sẽ là kẻ nào có thể cười. Tiếp chiêu!

Kiếm xuất sấm dậy, Thiên Linh thần kiếm phát ra đạo kiếm khí cao mười trượng, tạo thành một dải lụa ngũ sắc điên cuồng lao đến. Bốn phía khí lưu dâng trào, một luồng gió xoáy cực mạnh từ dưới đất bốc lên, chấn văng phần lớn cao thủ Yêu vực và nhắm thẳng vào Hắc Sát Hổ Vương cuộn tới. Lúc này, để gây sự chú ý của Hắc Sát Hổ Vương, Kiếm Vô Trần phát xuất tám phần thực lực, khí thế bức nhân. Ở phía sau Chiến Tâm tôn giả cùng Kim Cương Thánh Phật nhân lúc các yêu vật chú ý vào Kiếm Vô Trần, lập tức xuất hiện ngay trên Hắc Sát Hổ Vương, đều toàn lực thi triển tuyệt học tấn công.

U ám nhìn Kiếm Vô Trần, Hắc Sát Hổ Vương phẫn nộ thét lớn:

- Loài người xảo trá, bây giờ chúng ta quyết phân thắng bại!

Thân ảnh Hắc Sát Hổ Vương nhanh chóng lui về một trượng, tránh khỏi một đòn trực diện của Kiếm Vô Trần. Đồng thời nhân ảnh lập tức phân làm hai, hướng lên đối phó Chiến Tâm tôn giả cùng Kim Cương Thánh Phật, hai bên hỗn chiến, kình khí như lôi.

Bên cạnh những yêu vật còn lại đồng rống to, tất cả cùng thi triển yêu pháp tấn công Kiếm Vô Trần, Pháp Quả đại sư tám đại cao thủ. Hai bên đều dốc hết toàn lực, tạo nên tình thế không đội trời chung.

Thần kiếm chuyển động, thế công của Kiếm Vô Trần đột nhiên thay đổi, chuyển người sang trái nhằm cao thủ Yêu vực tấn công. Chỉ thấy ngũ thái kiếm mang lăng không cuộn tới, kiếm khí mang theo kình lực mạnh mẽ phát ra như cái lưới từ trên trời chụp xuống, một lần chụp lấy ba cao thủ Yêu vực, nhân lúc chúng đang kinh ngạc mà gây nên trọng thương. Ngay sau đó Kiếm Vô Trần bay lên, toàn thân phát ra tử quang chói mắt, pháp quyết Tử Hoa Thôn Nhật toàn lực phát động. Một luồng khí tức cường đại lập tức bao phủ toàn bộ vùng trời Lương Sơn, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy luồng sức mạnh thật đáng sợ.

Trên đỉnh núi, Hàn Ưng nhìn Kiếm Vô Trần trên không trung, trong lòng chợt chấn động, lúc này một điềm báo chẳng lành dâng cao. Ánh mắt nhanh chóng di chuyển, Hàn Ưng trong thời gian ngắn nhất suy tính toàn diện, cuối cùng sắc mặt trở nên hiểm độc, từ miệng phát ra âm thanh cổ quái, khiến cho các Yêu vực cao thủ đang giao chiến bỗng nhiên lui lại, cấp tốc tạo thành trận pháp cổ quái tấn công về hướng chính đạo.

Quan sát lại chiến trường, Hàn Ưng nhìn Hắc Sát Hổ Vương một lượt. Hắn lúc này đang cùng Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh Phật giao chiến quyết liệt không mảy may biểu hiện thất bại, nhưng các cao thủ Yêu vực còn lại và chính đạo hai bên thực lực ngang nhau, giao chiến vô cùng vất vả.

Lúc này nhìn thấy toàn thân Kiếm Vô Trần lấp loáng những tia sáng tím, Hàn Ưng vẫy tay gọi đại bàng, chó sói, rắn, báo có tu vi cao nhất trong thập nhị thần tướng lại khẽ phân bố:

- Cuộc chiến hôm nay quan hệ đến sự sống còn và tương lai của chúng ta, cho nên phải tiêu diệt vài cao thủ chính đạo. Ta hy vọng bốn người bọn ngươi thi triển Huyễn Thú Tuyệt Thần đại trận, điều cốt yếu là phải giết cho được Kiếm Vô Trần. Nếu như vậy mà vẫn không giết được hắn, thì các ngươi hãy thi triển pháp thuật cấm kị của Yêu vực là Thiên Thú Hợp Thể đại pháp, bất luận như thế nào cũng phải giết hắn, đã hiểu chưa?

Nghe xong, tứ đại thần tướng sắc mặt đại biến, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi. Sau đó bọn chúng không một ai mở miệng, chỉ để lộ ra chút tình cảm tang thương, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, tùy tiện gật đầu. Hàn Ưng trầm giọng nói:

- Đi đi, chúc các ngươi thành công, phần còn lại hãy giao cho ta.

Nói xong rồi thân thể hắn nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt Thất Huyền chân nhân, vừa tấn công vừa chỉ huy các cao thủ khác, mở ra cuộc chiến sinh tử.

Lúc này Kiếm Vô Trần đã vận dụng pháp quyết Tử Hoa Thôn Nhật tới cực hạn, một đạo tử mang như mặt trời mọc tại đỉnh Lương Sơn, làm cho cả bầu trời ngập tràn sắc tím, khí tức bức nhân giống như đông cứng không gian và thời gian, làm cho mọi người ngạt thở, di chuyển khó khăn.

Lãnh khốc nhìn cao thủ Yêu vực trước mặt, Kiếm Vô Trần hai tay vận pháp quyết, tử mang lưu động quanh thân theo ý niệm của hắn hình thành một dòng xoáy tử sắc xuất hiện ngay đỉnh đầu tứ đại thần tướng, lực thôn phệ đáng sợ lập tức áp sát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.