Ở bên ngoài Lạc Dương thành, Hồng Vân Thái Tử và Phong Vân Thủ Lý Vân Long cùng nhau xuất hành hướng về phía đông mà đi, ở phía xa đằng sau là bốn người Trần Ngọc Loan.
Trên đường đi, Hồng Vân Thái Tử có phần tàn nhẫn cất tiếng:
- Lý huynh, huynh có thể khẳng định Hắc Sát Kiếm Hồn đang ở phương hướng nào không?
Lý Vân Long trả lời:
- Ta không thể khẳng định chắc chắn, bất quá cũng không thể có sai sót được, bởi vì ta biết chắc hắn ta muốn đi đến địa phương nào.
Nghe thế, Hồng Vân Thái Tử lập tức mỉm cười:
- Nếu đúng như huynh nói thì chẳng có bất kì một sai lầm nào, chỉ là đệ có một điểm không minh bạch, kể từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu ở Cửu Âm động phủ, mỗi một lần huynh gặp mặt Hắc Sát Kiếm Hồn đều là lúc ta không có mặt tại đó. Làm sao huynh biết được hắn ta muốn đến địa phương nào vậy?
Lập tức cười lên một cách cổ quái, Lý Vân Long bình tĩnh trả lời:
- Có vài việc cần thẳng thắn nói ra thì hay hơn, không nên quanh co. Huynh muốn biết địa phương hắn ta cần đến thì ta có thể nói rõ ràng cho huynh hay, trước mặt ta huynh không cần hao tổn nhiều tâm tư như vậy.
Sắc mặt Hồng Vân Thái Tử lập tức chuyển sang màu hồng, ngượng ngùng đáp:
- Hoả nhãn của Lý huynh thật tinh tường, tiểu đệ thực sự bội phục.
Lý Vân Long lãnh đạm nói:
- Không cần phải tâng bốc ta lên cao hơn nữa, dù trong bất cứ trường hợp nào ta cũng sẽ dẫn đường cho huynh, nói cho huynh nghe cũng không có vấn đề gì. Ta chỉ biết là Hắc Sát Kiếm Hồn phải cấp tốc đi đến một ngọn đồi thông cách đây năm mươi dặm để gặp mặt một người, còn người đó là ai thì ta không biết.
Hồng Vân Thái Tử lên tiếng:
- Nếu như thế, tại sao chúng ta không nhanh chân lên một chút để tránh lúc đó hắn ta đi mất rồi thì đâu tìm ra hắn đây.
Lý Vân Long lắc đầu:
- Không cần phải gấp gáp, nếu chúng ta đến đó quá sớm, hắn ta sẽ dễ dàng phát giác, vì thế cứ chậm đã, hắn không có chạy đi đâu mà sợ. Được rồi, không nói nhiều nữa, tăng tốc thôi nào.
Lời vừa dứt, hai người lập tức gia tăng tốc độ, chỉ một lúc sau đã biến mất trong cánh rừng.
Tại một ngọn đồi thông cách Lạc Dương năm mươi dặm về phía đông bắc, xa xa một vài dặm là dòng Hoàng Hà. Ở nơi hoang vu này, tìm kiếm xung quanh mười dặm cũng khó thấy một bóng người, đích thị là một cánh rừng nguyên thuỷ hoang vắng.
Ba khắc sau, một đạo hắc ảnh xuất hiện trên bầu trời của ngọn đồi thông, mục quang chú thị quan sát một thảo ốc ở giữa cánh rừng, nhãn thần phát xuất vài tia âm trầm.
Dưới ánh mặt trời, người đó khoác bộ hắc y, trên mặt đeo một mặt nạ hắc sắc tinh xảo chỉ để lộ ra cái cằm và cặp mắt, đích thị là người tự xưng Hắc Sát Kiếm Hồn.
Phiêu lãng hạ thân xuống phía trước thảo ốc, Hắc Sát Kiếm Hồn chú thị nhìn vào mộc môn thấp giọng ngâm:
- Nhất biệt Giang Nam ngũ thập tái, tích nhật tài tử kim hà tại? (1)
- Thương tùng tương bạn thính phong vũ, môn khai phương tri cố nhân lai! (2)
Trong tiếng cười ha hả, một trung niên văn sĩ mở cánh cổng bước ra ngoài mỉm cười quan sát Hắc Sát Kiếm Hồn. Chỉ thấy văn sĩ này tướng mạo đường đường nhất biểu nhân tài, trong tay đang huy động cái quạt đã được gấp lại, phong thái hiển hiện vài phần phiêu dật.
Nhìn nhau một lúc, trung niên văn sĩ cất tiếng:
- Có phải sư phụ ngươi bảo ngươi ngày hôm nay đến đây không? Đã nhiều năm rồi ,không biết thân thể ông ta còn tráng kiện chăng?
Hắc Sát Kiếm Hồn nhẹ giọng đáp:
- Gia sư mọi việc đều tốt cả, không dám làm phiền tiền bối đã quan tâm. Lần này vãn bối đến đây là để hỏi tiền bối một sự việc cách đây đã năm mươi năm, không biết tiền bối có thể tham ngộ ra điều gì đặc biệt chưa?
Trung niên văn sĩ cười nói:
- May mắn là không phụ lòng kì vọng, bộ kiếm quyết đó hoàn toàn đã phiên dịch xong cả rồi, chỉ là có một vài điểm ta cần cảnh báo ngươi, hy vọng ngươi có thể nghe ta.
Hắc Sát Kiếm Hồn gật đầu đáp:
- Thỉnh tiền bối cứ chỉ dạy, vãn bối đang cung kính lắng nghe.
Trung niên văn sĩ thoả mãn lên tiếng:
- Như thế mới tốt chứ. Thứ nhất là bộ phận tối hậu của bộ kiếm quyết này bị khuyết mất bốn câu khẩu quyết, tựa hồ bị huỷ bởi một người nào đó. Thứ hai là đạo kiếm quyết này không những vô cùng lanh lẹ, mạnh mẽ mà còn âm độc đáng sợ, không phải là loại pháp quyết chính thống nên không thể sử dụng bừa bãi được. Thứ ba, ta có thể giao trả bộ kiếm quyết này lại cho ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta, trước khi giao nó cho sư phụ ngươi, ngươi không được bí mật tập luyện một mình, nếu không sẽ rất có hại cho bản thân ngươi đó.
Hắc Sát Kiếm Hồn trả lời:
- Tiền bối có thể yên tâm về những điều đó, vãn bối nhất định sẽ tuân thủ.
Trung niên văn sĩ nghe thế thì quan sát Hắc Sát Kiếm Hồn một chặp rồi từ trong lòng bàn tay đưa ra một tập da dê, nhìn vào tập da dê đó với nhãn thần mang theo vài phần oán thán, sau đó thuận tiện đưa cho hắn ta.
- Hãy nhớ những lời ta dặn, mọi chuyện ta đều muốn tốt cho ngươi cả thôi, đừng sự tò mò mà tự huỷ hoại bản thân mình. Bây giờ hãy vào trong tiểu ốc để ta tiếp đãi ngươi vài chén nước, tuy nhiều năm đã qua nhưng ta cũng muốn hỏi thăm tình hình của sư phụ ngươi như thế nào.
Hắc Sát Kiếm Hồn tiếp lấy tập da dê, mục quang nhìn vào nó rồi lập tức kinh ngạc hô lên:
- Phệ Tâm kiếm quyết! Theo như trong truyền thuyết, nó là loại kiếm quyết tàn độc vào bậc nhất ở trên thế gian phải không ạ?
Trung niên văn sĩ trầm giọng nói:
- Không sai, theo truyền thuyết, nó là bộ kiếm quyết âm sâm tà ác nhất trên thế gian và chuyên được sử dụng cùng chí độc chi khí là Phệ Tâm kiếm. Khi thi triển phối hợp với Phệ Tâm kiếm thì có thể nói là kì độc, đủ sức tranh phong với bất kì cao thủ nào trong thiên hạ.
Trong nhãn thần Hắc Sát Kiếm Hồn lập tức lấp lánh thần quang, tựa hồ quá xúc động về điều này, một cỗ ý niệm kì diệu trỗi dậy trong tiềm thức. Phía đối diện, trung niên văn sĩ lúc nào cũng lưu ý quan sát thần tình của hắn ta, nên toàn bộ nhưng biến hoá đó ông ta đều nắm bắt được một cách rất rõ ràng, vì thế trong tâm bất nhẫn, khẽ than một tiếng cảm thán.
Định mở miệng nhằm bóc trần tâm tư của Hắc Sát Kiếm Hồn và đề tỉnh hắn không nên hãm nhập vào ma đạo, thì ngay lúc này, có hai cỗ khí tức của con người đột nhiên xâm nhập vào những phòng tuyến do văn sĩ sắp đặt, khiến thần sắc ông ta khẽ biến đổi, đưa mục quang di chuyển về phía trước ngoài ba dặm.
Phát giác biểu hiện dị thường của ông ta, Hắc Sát Kiếm Hồn vừa cất giữ hảo kiếm quyết của mình vào trong người, vừa quay đầu quan sát. Chỉ thấy Hồng Vân Thái Tử và Lý Vân Long cách đó khoảng một dặm đang cấp tốc phi hành đến, trong chốc lát đã xác định được tình hình trước mắt.
Song phương diện kiến, Lý Vân Long quan sát trung niên văn sĩ rồi hỏi:
- Vị tiền bối này trước đây chưa từng thấy qua, không biết vãn bối phải xưng hô như thế nào đây?
Trung niên văn sĩ lạnh nhạt cất tiếng:
- Trước đây mọi người đều gọi ta là Giang Nam Tài Tử, còn bây giờ thì không sử dụng danh hiệu đó nữa rồi. Hai vị thiếu niên anh hùng, không biết hai vị đến từ chốn nào vậy? Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Vân Long cười đáp:
- Nguyên lai là quái tài năm xưa nổi danh trong giới tu chân - Giang Nam Tài Tử lão tiền bối, vãn bối thực sự rất ngưỡng mộ đại danh của tiền bối. Vãn bối tên gọi là Lý Vân Long đến từ Mạc Bắc, còn vị nhân huynh đây là Hồng Vân Thái Tử đến từ Hồng Hà lĩnh. Ngày hôm nay chúng vãn bối đến đây là để tìm Hắc Sát Kiếm Hồn nhằm hỏi thăm một vài sự tình, không biết tiền bối có can thiệp vào chuyện này không?
Trung niên văn sĩ cẩn thận đánh giá hai người một lượt rồi hỏi:
- Nghe nói ở Mặc Bắc là nơi toạ hạ của Ly Hận thiên cung và ở Hồng Hà lĩnh có một vị Hồng Vân lão tổ, không biết hai vị có quan hệ thế nào với hai nơi trên?
Hồng Vân Thái Tử lần đầu đáp lời:
- Không dám giấu tiền bối, Hồng Vân lão tổ đích thị sư phụ của vãn bối, vãn bối là đệ tử đích truyền của người.
Lời vừa xuất, thần sắc trung niên văn sĩ khẽ biến đổi, nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mục quang di chuyển sang thân người Lý Vân Long.
-Còn ngươi, ngươi là môn hạ đệ tử của Ly Hận thiên tôn chăng?
Nhẹ nhàng lắc đầu, Lý Vân Long cất tiếng đáp:
- Vãn bối chỉ là sứ giả của Ly Hận thiên cung thôi, tịnh không phải đệ tử của Thiên tôn.
Đứng bên cạnh, Hắc Sát Kiếm Hồn nghe nói như thế thì thần sắc khẽ lạnh, mở miệng hỏi:
- Hai vị hôm nay đuổi đến đây là muốn truy vấn sự tình gì vậy?
Hồng Vân Thái Tử không nói một lời nào chỉ quan sát xung quanh, nhưng Lý Vân Long lại lạnh giọng cất tiếng:
- Tự nhiên là có sự tình cần giải đáp rồi, bất quá ngoài vấn đề chính ra, chúng ta cũng còn một vài chuyện cần hỏi ngươi. Hiện tại ngươi hãy trả lời câu hỏi đầu tiên của bọn ta, ngày trước lúc ở Cửu Âm động phủ, chúng ta có trông thấy một vị Huyền Âm nữ, hiện tại nàng ta đang ở đâu?
Hắc Sát Kiếm Hồn hừm một tiếng đáp:
- Nếu ta không hồi đáp bọn ngươi, bọn ngươi có thể làm gì ta nào?
Sắc mặt Lý Vân Long lập tức chuyển sang vẻ trầm tư, âm trầm trả lời:
- Ngày hôm nay đã gặp nhau ở đây, nếu ngươi không nói rõ chân tướng sự việc thì chỉ cần có bản lĩnh, cứ xông ra khỏi đây, lúc đó bọn ta cũng không có gì để nói. Nhưng nếu không thoát được, tới lúc đó e rằng mọi việc sẽ không phải do ngươi quyết định nữa đâu.
- Ngươi nghĩ Hắc Sát Kiếm Hồn ta đây lại có thể dễ dàng bị uy hiếp bởi lũ hậu bối các ngươi sao?
Lý Vân Long lạnh nhạt trả lời:
- Có thể hay không thì bây giờ vẫn chưa biết được, nhưng muốn rõ khả năng của nhau thì chút nữa sẽ thấy thôi mà. Nói một câu thật lòng nhé, mỗi người có bao nhiêu phân lượng thì trong tâm lý của bất kì ai cũng đều có đáp án rồi. Vì thế ta hy vọng ngươi sẽ nói ra những gì bọn ta muốn biết, hà tất phải động thủ khiến cả hai bên đều mất vui. Hai người bọn ta cũng bị người khác nhờ cậy nên bất đắc dĩ phải làm vậy thôi, nếu không thì làm sao từ một nơi xa xăm như thế lại phải trải qua không biết bao nhiêu khổ cực để tìm đến đây chứ?
Trung niên văn sĩ nghe thế, liền quay sang Hắc Sát Kiếm Hồn nói:
- Mọi chuyện đều cần phải suy nghĩ cẩn thận trước khi thực hiện, có thể hoá giải được thì hoá giải, không phải bất cứ sự việc nào cũng dùng vũ lực giải quyết. Từ xưa đến nay, lễ nghi được đặt lên hàng đầu, miễn là có thể nói ra đạo lý, ta tin rằng mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách êm thấm.
Hắc Sát Kiếm Hồn quay sang nhìn ông ta rồi nhanh chóng chìm đắm trong sự trầm mặc. Lý Vân Long lại nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tiền bối thực là một người hiểu đạo lý, không lời nào không mang theo lý lẽ, thật khiến người người ngưỡng mộ lẫn kính phục.
Tiến tới một bước, Hắc Sát Kiếm Hồn lạnh lùng khai khẩu:
- Nói cho các ngươi biết việc này cũng không sao, nhưng trong tương lai nếu có hối tiếc cũng không nên oán thán đất trời nhé.
Lý Vân Long hừm một tiếng:
- Chỉ cần ngươi hồi đáp đúng sự thật, cho bọn ta nghe sự tình muốn biết, tương lai dù mọi việc có thế nào đi chăng nữa, cũng quyết không ngăn cản con đường đi của ngươi. Hiện tại hãy trả lời câu hỏi đầu tiên của ta, Huyền Âm nữ hiện giờ đang ở đâu?
Thần sắc Hắc Sát Kiếm Hồn khẽ biến đổi, có phần không tình nguyện đáp:
- Nói ra sự thực chỉ sợ ngươi lại không tin, nhưng từ lúc ta đáp ứng nói cho bọn ngươi biết thì tự nhiên phải nói ra sự thực rồi, còn chuyện có tin hay không, tuỳ vào các ngươi vậy. Huyền Âm nữ ta vẫn chưa gặp qua, nhưng có lẽ nàng ta còn tồn tại trên thế gian này. Ngày trước, sau khi hai ngươi truy đuổi lam y tu la mà rời khỏi đó, ta cùng với Tuyệt Mệnh Đao Khách xâm nhập Cửu Âm động phủ, cuối cùng chia tay nhau phân ra theo hai hướng Cửu Âm môn và Huyền Âm môn mà đi. Lúc đó Tuyệt Mệnh Đao Khách mới nói cho ta biết ông ta đang tìm một người, nhân tiện tìm Huyền Âm nữ luôn, vì thế ông ta tiến nhập Huyền Âm môn, còn ta lại đi vào Cửu Âm môn.
- Sau khi tiến nhập Cửu Âm động phủ, ngươi có gặp được Cửu Âm nữ không?
Hắc Sát Kiếm Hồn lắc đầu đáp:
- Ta tiến vào động thì phát hiện trong thạch thất chẳng có lấy một bóng người. Sau đó ta thuận tiện quan sát khắp tứ phía, cuối cùng phát hiện trong thạch thất có tồn tại một bí đạo, nghĩ là trong đó có lẽ có bí mật, ta đã tiến vào để thám xét. Nhưng Cửu Âm nữ thì chẳng thấy đâu, thay vào đó ta lại gặp một trung niên mỹ phụ, bà ta xông đến tấn công ta. Trong lúc giao chiến, ta mới biết trung niên mỹ phụ đó chính là Cửu Âm Thánh Mẫu trong truyền thuyết, ngay lần đầu giao thủ đã khiến cho ta thụ thương trầm trọng, sau đó đào tẩu trong hoảng sợ. Kết quả là kiếm gãy, bản thân thì đầy thương tích, bị bà ta đánh rơi xuống sâu dưới thâm nhai, toàn thân bị khốn trong một khối băng cầu, may mắn là rơi đúng trên thân thể của một con rắn khổng lồ nên tránh khỏi thảm trạng thịt nát xương tan.
Nhíu đôi mày lại, Lý Vân Long hỏi tiếp:
- Trong suốt quá trình sau đó, ngươi có gặp lại Tuyệt Mệnh Đao Khách nữa chăng? Có biết được ông ta có tìm thấy Huyền Âm nữ không?
- Chưa hề gặp lại, bất quá sau khi bị đánh rơi xuống dưới vách đá, ta có nghe thấy Cửu Âm Thánh Mẫu hét lên giận dữ. Nội dung là hai vị đồ tôn do đích thân bà ta tài bồi đã bị ai đó bắt đi mất, theo ta nghĩ thì một trong hai người đó do lam y tu la bắt đi một, người còn lại chắc là do Tuyệt Mệnh Đao Khách bắt đi. Sau này ta chẳng nghe thêm bất kì một tin tức nào khác, vì thế căn bản ta không biết ông ta ở đâu, trong hai người đó, kẻ nào bắt Cửu Âm nữ, kẻ nào bắt Huyền Âm nữ.
-------------
(1) Tạm dịch: Nhất biệt Giang Nam đã 50 năm, ngày nay tài tử hiện ở nơi nào?
(2) Tạm dịch: Rừng thông xanh thẳm cùng bạn nghe mưa gió, mở cửa mới biết cố nhân đến tìm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]