Chương trước
Chương sau
Lục Vân gật đầu trả lời:

- Ngươi cứ an tâm về điều đó, cả hai tâm nguyện của ngươi, ta đều đáp ứng cả và nhất định sẽ hoàn thành cho ngươi. Hiện tại thời gian của ngươi không còn nhiều, cũng không đủ để ngươi thuật lại tường tận những sự việc đã phát sinh nơi đây, vì thế ta chỉ còn một phương pháp, là lấy ra những kí ức đó trong đầu của ngươi để tiếp nhận tất cả sự tình ở đây. Hiện tại ngươi không cần phải nói gì cả, chỉ cần duy trì trạng thái thanh tĩnh là được rồi.

Dứt lời chàng liền bảo Bách Linh truyền linh khí vào người ông ta, tạm thời bảo trì chút sinh mệnh còn sót lại. Trong tay của Lục Vân thì cầm một viên phật châu, dựa vào pháp lực khống chế, khiến cho nó xoay thành vòng tròn trên đỉnh đầu của phụ thân Hoàng Thiên.

Viên phật châu này kỳ thực là do tiên hồ sử dụng để truyền tin cầu trợ, lúc này Lục Vân lại sử dùng nó để thi triển Nhiếp Hồn đại pháp của Quỷ tông, thu thập mọi tin tức từ trong đại não của ông ta.

Cùng với sự thi triển của Lục Vân, phật châu đã bắt đầu phát xuất kỳ quang, một tấm gương huyễn ảnh xuất hiện trước mắt Bách Linh và Lục Vân. Hình ảnh từ lúc phụ mẫu của Hoàng Thiên bắt đầu nấu Bách Thảo Tố Tâm thang cho đến lúc hắc hổ xuất hiện, tất cả đều được tái hiện lại một cách chân thực, nhìn vào đó sắc mặt Lục Vân hiện lên vẻ tang thương, nhãn thần trở nên bi thán.

Đặc biệt là khi mẫu thân của Hoàng Thiên tự vẫn, rồi đến tiếng khóc ai oán của Hoàng Thiên, không chỉ khiến cho Lục Vân hoài cảm mà sắc mặt của Bách Linh cũng hiện lên vẻ thê lương.

Thu hồi phật châu, Lục Vân trầm mặc trong một khắc, rồi chàng nghiêm trang nói với phụ thân của Hoàng Thiên:

- Ngươi cứ an tâm ra đi, những việc mà ngươi đã yêu cầu Lục Vân ta đã đáp ứng thì tất nhiên sẽ hoàn thành, ta sẽ thử tìm phương pháp khiến cho Hoàng Thiên có thể biến trở lại thành người. Đích thân ta cũng sẽ hạ sát Thiên Tàn lão tổ, vì các ngươi mà báo thù. Cuộc đời của các ngươi trong kiếp này đã quá khổ rồi, hy vọng rằng ở kiếp sau các ngươi sẽ có thể hạnh phúc !

Lắng nghe những gì Lục Vân nói, phụ thân Hoàng Thiên lẩm bẩm cầu chúc:

- Đa tạ ân công, dù cho ở dưới cửu tuyền vợ chồng chúng tôi cũng rất cảm kích ân công đã...

Thanh âm cuối cùng tiêu thất một cách nhẹ nhàng.

Lục Vân đứng dậy, toàn thân cuồn cuộn phát ra một cỗ khí tức mãnh liệt, mang theo khí thế mạnh như thủy triều dâng, chớp mắt đã khiến cho cả sơn cốc biến thành bình địa. Bách Linh cảm khái nhìn chàng một lượt, nàng trầm mặc mang thi thể của phụ mẫu Hoàng Thiên lại chung một chỗ, chọn một góc phía chân núi rồi an táng bọn họ.

Sau khi tất cả mọi việc kết thúc, Bách Linh nhẹ giọng:

- Nên rời khỏi đây thôi, phía trước còn rất nhiều việc đang đợi chúng ta giải quyết.

Lục Vân quay đầu nhìn lại mộ phần dành cho hai người còn mới nguyên, trong nhãn thần loé sáng một tia đau khổ, kiếp này đôi phu thê bọn họ đã yên tĩnh nằm lại nơi này mãi mãi.

Trầm mặc nửa buổi, Lục Vân ôm lấy Bách Linh rồi ngự kiếm phi hành, chớp mắt đã biến mất.

Cơn gió nhẹ nhàng cuốn tới, sơn cốc lúc này không còn như trước đây nữa. Những tiếng cười nói ngày trước giờ đây đã biến thành nỗi bi thương vô tận, hoá thành những tiếng hô hoán ưu thương, rồi bồi hồi lan tỏa khắp tứ phía trong sơn cốc. Khi cơn gió bay xa, chỉ còn lại một ngôi mộ phần mới tinh nằm giữa vầng thái dương tịch mịch, như muốn tường thuật lại kiếp sống thê lương của mình.

***

Sâu trong ngọn núi Cửu Hoa, tại Bồ Đề học viện, ba người Ma Huyễn tôn chủ, Thiên Mục Phong, Ma Đà mỗi người đều đang đối mặt với hai người còn lại, không khí xung quanh trở nên khẩn trương. Ngoại trừ các cao thủ của Bồ Đề học viện đang xướng lên những thanh âm phật pháp ở bên ngoài, còn lại chẳng có lấy một nửa thanh âm nào. Dưới mặt đất, Trương Ngạo Tuyết đang tĩnh toạ liệu thương, không quan tâm tới những việc ở bên ngoài. Lâm Vân Phong thì khẽ nhắm đôi mắt lại, trông có vẻ như đang nghĩ ngơi nhưng lại thực sự sử dụng Âm Dương pháp quyết để do thám động tĩnh khắp tứ phía.

Trong lúc đối mặt, Ma Đà đã phá bỏ bầu không khí tĩnh mịch mở miệng nói:

- Sắc trời vẫn không đổi, có một vài sự tình cần phải kết thúc sớm thôi.

Thiên Mục Phong mỉm cười:

- Đại sư nói không sai, cũng nên kết liễu thôi, chỉ là không biết thân thể của ma tôn đã phục nguyên chưa, có thể bắt đầu được hay chưa?

Ma Đà nghe thấy thế, khuôn mặt trơ xương bỗng lộ xuất một nụ cười hiếm hoi, nhưng lại cổ quái đến khó giải thích.

Ma Huyễn tôn chủ nghe xong thì hừ lên một tiếng giận dữ: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Đã hồi phục chân nguyên hay chưa, thì ngươi cứ thử xem sẽ biết.

Thiên Mục Phong cười hê hê rồi nói:

- Ta thì cũng có ý đó, không biết đại sư có ý kiến gì không?

Ma Đà lạnh nhạt đáp:

- Động hay tĩnh là tuỳ ở tâm, mọi việc đều là do dục vọng mà ra. Thí chủ muốn như thế nào thì làm như thế đấy cần gì phải hỏi lão nạp.

Thiên Mục Phong cười nói:

- Nếu đã như thế thì ma tôn hãy cẩn thận.

Những từ này vừa buông ra, Thiên Mục Phong đã hoá thân ra vô số thân ảnh, sử dụng huyễn thuật thần bí mạc trắc tấn công một cách bất ngờ.

Khắp tứ phía, huyễn ảnh hư thực khó phân, mỗi một đạo thân ảnh lưu động đều mang trên mình một loại khí tức giống nhau, trong chớp mắt đã hình thành một toà Thiên Tinh Kỳ trận ở trên không trung. Từ hư chuyển thành thực, vây khốn Ma Huyễn tôn chủ trong không gian bên trong.

Cười lạnh một tiếng, Ma Huyễn tôn chủ nói:

- Trước mặt bổn toạ mà dám vũ lộng huyễn thuật, ngươi thực là múa rìu qua mắt thợ rồi.

Lời vừa dứt, hắc mang loé sang, thân ảnh Ma Huyễn tôn chủ từ một hoá thành hàng ngàn, hàng vạn hư ảnh, với tốc độ không kém, sử dụng phương thức một chọi một để từng bước phá giải đợt huyễn kích của Thiên Mục Phong.

Trên thiên không hắc ảnh chuyển động, thanh quang lưu thái phát ra, thân ảnh của hai người đều cấp tốc giảm xuống. Huyễn ảnh đầy trời dần dần hợp nhất, cuối cùng hiển lộ quỹ tích vận hành của cả hai người.

- Ta nghĩ ngươi có bản lãnh gì to lớn lắm, nhưng cũng chẳng có gì hơn ta.

Trong lúc truy đuổi, Ma Huyễn tôn chủ cất tiếng mỉa mai. Nghe xong, Thiên Mục Phong chẳng có lấy một chút suy nghĩ, vừa chống đỡ vừa cười nói:

- Trước mặt ma tôn đại nhân, nhân vật như tiểu nhân đây tự nhiên là chẳng đáng giá một xu. Chỉ là có một vài cao thủ cũng chẳng thể làm gì được ta, ma tôn đại nhân nghĩ sao?

Thần sắc lập tức biến đổi, Ma Huyễn tôn chủ chưa kịp mở miệng, một đạo ma mang kinh thiên đã xuất hiện và bao bọc khắp tứ phía của hắn ta. Trong lúc kinh dị, Ma Huyễn tôn chủ ngẩng đầu lên nhìn, hắn thấy thân ảnh của Ma Đà lúc này đã phân ra làm chín đạo thân ảnh, trong đó có tám đạo đang phân bố xung quanh thân thể, một hắc sắc ma ảnh loé sáng ma quang kinh thiên bỗng ập đến trước mắt.

Nhìn thấy tất cả những điều đó, Ma Huyễn tôn chủ hét lên một tiếng giận dữ, điên cuồng kêu lên:

- Đáng ghét, ta bất ngờ là ngươi lại học được Ma Tâm Cửu Chuyển trong Ma tông tâm quyết, Ma Đà ngươi thật là độc ác.

Trong thanh âm cuồng nộ, song thủ của Ma Huyễn tôn chủ bỗng đưa cao lên, thân thể cấp tốc xoay thành vòng tròn. Một luồng hắc sắc bạo phong lấy hắn làm vị trí trung tâm, điên cuồng cuốn thẳng lên trời đánh vào pháp giới của Ma Tâm Cửu Chuyển do Ma Đà thiết lập, mỗi một thứ đều phát ra ánh sáng chói mắt.

Cảm giác thấy đợt phản kích cường đại của Ma Huyễn tôn chủ, nhãn thần của Ma Đà tức thì trở nên lạnh lẽo. Song thủ chuyển động như bay, các thế của đôi bàn tay của lão lại rất cổ quái, tựa như Phật nhưng lại chẳng giống Phật, sau một lúc chuyển động thì phát ra đạo đạo ma chú, phi xạ khắp tứ phía trên đạo hào quang. Ma chú không ngừng phóng xuất ra bên ngoài, khiến cho bề mặt của đạo hào quang hắc sắc bắt đầu xuất hiện ánh sáng tứ sắc ám, lục, xám, nâu. Đồng thời mỗi một đạo trong tám đạo ma ảnh trên bề mặt hào quang đều lấp lóe ma quang hình thành tám tụ điểm, phát ra tám chùm quang hoa, giao thoa lẫn nhau trên trụ hắc sắc bạo phong đang toàn chuyển của Ma Huyễn tôn chủ.

Trong lúc giao chiến, ma tôn cùng với Ma Đà toàn lực ứng phó lẫn nhau, song phương duy trì tình trạng đối kháng như thế rất lâu. Chỉ thấy Ma Tâm Cửu Chuyển pháp giới của Ma Đà đã bắt đầu yếu đi, hắc sắc bạo phong của ma tôn cũng dần dần nhợt nhạt, đến cuối cùng thì cả hai bên đều biến mất và hai cỗ cường lực kỳ dị cũng vì thế đồng thời biết mất theo.

Hắc vân tiêu tán, bóng ma ảnh lại trùng hiện, Ma Huyễn tôn chủ nhìn vào Ma Đà với nhãn thần âm lãnh, hắn hét lên:

- Thủ đoạn khá lắm, ta cũng không lấy làm lạ khi ngươi lại dám giao chiến cùng Ma Thiên tôn chủ.

Ma Đà đáp trả không có lấy một chút biểu tình:

- Ma Huyễn tôn chủ cũng là danh bất hư truyền, trong lúc gấp rút như thế mà còn có thể thi triển Ma Vân Thiên Phong để đánh phá pháp giới của ta, có lẽ ngoài ngươi ra thì cả Ma vực cũng chẳng thể có đến mấy người làm được.

Cách đó vài trượng, Thiên Mục Phong nhìn vào hai người với nhãn thần kỳ dị, cười hỏi:

- Thực lực của hai vị trông có vẻ tương đương, sự việc ngày hôm nay khó có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Ma Huyễn tôn chủ hừ lên một tiếng giận dữ:

- Câm miệng lại, ngươi không có đủ tư cách đưa ra lời nói ở đây, cẩn thận bổn tôn chủ sẽ tiêu diệt ngươi đó.

Thiên Mục Phong vẫn cười nói một cách không quan tâm:

- Ta không nói thì ma tôn ngươi không có ý nghĩ đó sao? Kỳ thật trong tâm lý mỗi người đều minh bạch tình hình trước mắt, dù không ai mở miệng nói ra, nhưng trong tâm lý cũng suy nghĩ về nó và đều có một đáp án. Hiện tại nhị vị có thực lực tương đương, thân thể ma tôn ngươi vẫn còn thụ thương, sự lựa chọn của ta lúc này có ảnh hưởng rất lớn đối với ngươi?

Nghe xong, sắc mặt Ma Đà lập tức biến đổi, không hiểu thấu được trong lời nói của hắn ta có ý tứ gì, phải chăng hắn ta có ý muốn xuất ngôn phản nhĩ lại sao?

Phía đối diện, nhãn thần của Ma Huyễn tôn chủ vẫn lạnh lùng không đổi, hiển nhiên những lời nói của gã đã đánh đúng vào sự lo lắng của hắn, khiến cho hắn không thể không điều chỉnh lại phân lượng đối với tình thế trước mắt. Không thể phủ nhận rằng Ma Đà đích xác rất mạnh, Thiên Mục Phong thì thần bí không thể không đề phòng. Thêm vào đó là hiện tại vẫn chưa biết được nơi hạ lạc của hai vật đó, khi thời gian đến thì bản thân cũng chắc đến chín phần mười là thu thập được vật đó, hiện tại đầu tiền nên đối phó với khó khăn trước mắt đã.

Trầm tư một lúc, Ma Huyễn tôn chủ nhìn sang Ma Đà một lượt, chỉ thấy lão đứng trơ ra bất động, thần sắc của Thiên Mục Phong lại hàm tiếu, trông rất là tự tin.

Hừ lên một tiếng lạnh lùng, Ma Huyễn tôn chủ nói:

- Tiểu tử, ngươi trực tiếp nói ra những lời như thế, không nghĩ là hai người bọn ta có thể sẽ giải quyết ngươi trước tiên, rồi sau đó mới ra tay tranh đoạt sao?

Thiên Mục Phong mỉm cười:

- Điều này đương nhiên ta đã nghĩ qua, nhưng trước mắt với tu vi ba người chúng ta mà nói, ma tôn ngươi là người thứ nhất, đại sư là người thứ hai và ta là người sau cùng. Phân tích dựa trên lập trường của ngươi, tự nhiên là ngươi sẽ giải quyết ta trước tiên, sau đó là đến đại sư, nhưng cách tiến hành đó đã bị phá sản trong tình hình này. Nhưng đứng ở lập trường đại sư mà nói, thì sẽ muốn tiêu diệt ngươi trước tiên. Sau đó là đến ta, bởi vì ông ta muốn mượn sức mạnh của ta để gia tăng sự thuận lợi trong việc diệt trừ ngươi. Còn về lập trường của ta, đó chính là điều mà ngươi quan tâm, bởi vì cho đến lúc cuối cùng thì ngươi cũng phải giải quyết ta. Nhưng ta tự nhiên cũng muốn ngang bằng với hai người bọn ngươi, sự mâu thuẫn đó không thể tránh được, nhưng thứ tự trước sau thì chỉ có thể dựa vào học vấn mà thôi, hai vị nghĩ sao?

Ma Huyễn tôn chủ hừ một tiếng rồi nói:

- Lời nói của ngươi cố nhiên là có lý, nhưng tiểu tử ngươi lại rất âm hiểm và độc ác, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào ngươi cũng đều có thể sử dụng để đạt được mục đích. Lưu lại ngươi ở bên cạnh chính là lưu lại một địch nhân âm độc, còn đáng sợ hơn là lưu lại một địch nhân quang minh chính đại. Vì thế chọn lựa của ta là phải tiêu diệt ngươi trước tiên, đó là phương án chính xác nhất trong tình thế này, tin rằng Ma Đà cũng không đến nỗi ngu xuẩn, tự nhiên cũng thấu hiểu đạo lý này.

Thiên Mục Phong nghe như thế vẫn cười trả lời:

- Ma tôn đại nhân đã quá khoa trương rồi, ngươi nghĩ trong ba người chúng ta, ai không âm hiểm độc ác, là ngươi, ta hay là đại sư? Hắc hắc...

Ma Huyễn tôn chủ hừ lên một tiếng giận dữ, hiển nhiên là bị những câu nói chẹn họng của Thiên Mục Phong làm cho hắn đến nỗi không thể mở miệng.

Đứng ở một bên, Ma Đà lúc này mới lên tiếng:

- Lời nói của thí chủ đích xác là những lời nói thật, ma tôn đại nhân hà tất phải tức giận? Thảo luận đã nửa ngày trời, chúng ta vẫn chưa đi đến bất kỳ một kết quả nào, hay là chúng ta lấy hành động thực tế để giải quyết tất cả mọi chuyện?

Dứt lời, thân thể gầy nhom lập tức lăng không ngồi tọa giữa trời, thân ảnh lão bắt đầu phân tán hoá thành mười tám vị phật tượng la hán, thi triển Phật môn Kim Cương La Hán trận, trực chỉ hướng sang mục tiêu là Ma Huyễn tôn chủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.