Chương trước
Chương sau
Mắt phượng hơi nhướng lên, Trần Ngọc Loan giọng bình thản nhưng khí thế uy nghiêm cất tiếng:

- Nếu Phần thiếu hiệp đã hỏi như vậy, Ngọc Loan xin phép được nói rõ quan điểm của mình. Nói về thực lực thì Trừ Ma liên minh còn thua xa Chính Đạo liên minh. Nhưng bổn minh đã có tên là Trừ Ma, tự nhiên lấy việc diệt yêu trừ ma bảo vệ nhân gian làm nhiệm vụ của mình. Đối với cục diện hỗn loạn trước mắt, tính đến việc diệt trừ tận gốc tà ác, trả lại an hòa cho nhân gian, tranh đấu trực diện rõ ràng là không thể làm được. Cuối cùng, Trừ Ma liên minh không giống Chính Đạo liên minh có được viện trợ to lớn đứng đằng sau.

Đã không thể tranh đấu trực diện, bổn minh chỉ còn có thể sử dụng đầu óc. Trong thiên hạ ngày nay, thực lực của Chính Đạo liên minh vốn hùng hậu, luôn luôn là mối họa trong lòng của Vực chi tam giới, thu hút thực lực chủ yếu của bọn chúng. Như thế, Trừ Ma liên minh lại có thể đánh du kích, khi thế lực tà ác hướng mục tiêu vào Chính Đạo liên minh, mà chúng ta lại bị coi nhẹ, chúng ta sẽ thừa cơ đối phương không đề phòng cảnh giác, đánh bọn chúng trở tay không kịp. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đương nhiên, có lẽ Phần thiếu hiệp sẽ hỏi, thành công một hai lần dĩ nhiên là có khả năng. Nhưng một khi đối phương hướng mục tiêu vào chúng ta, đến lúc đó, với thực lực chúng ta không đủ mạnh, không phải là tự châm lửa đốt mình sao? Vấn đề này tất nhiên vẫn còn tồn tại. Nhưng tôn chỉ của chúng ta là diệt yêu trừ ma, trước mắt còn kém thế so với đối phương, nên sử dụng sách lược đó cốt để dễ dàng tiêu diệt địch nhân, hoàn toàn không thể nói là chúng ta lại sợ tà ác.

Một khi lâm vào tình trạng không còn cách thoát thân, lại trong tình huống không có khả năng đối địch, lựa chọn của chúng tôi tất nhiên là liều mạng chiến đấu một trận, làm hết sức vì nhân gian để được chuyện gì đó. Những điều này nghe thì có vẻ hơi nghiêm trọng to tát, nhưng ta dám hứa rằng, nếu thật sự có một ngày như thế, Trừ Ma liên minh dẫu có bị hủy diệt cũng quyết không sống cầu an qua ngày.

Nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Trần Ngọc Loan, vẻ mặt bình dị mà không giảm đi uy nghiêm khiến người ta thấy kinh sợ vô cùng. Phảng phất trong khoảnh khắc, hình tượng Trần Ngọc Loan biến thành vô cùng to lớn, niềm tin của nàng, quyết tâm của nàng được thể hiện bằng một phương thức rất kỳ lạ và đặc biệt trước mặt mọi người, làm mọi người vì vậy càng kính phục.

Trong lòng Phần Thiên dao động không ít. Trước đây hắn đối với Trần Ngọc Loan có cảm tình, thân thiết không giống những tình cảm đối với Diệp Tâm Nghi. Nhưng đến lúc này cảm tình ấy đã biến hóa, rất nhiều rất nhiều đồng cảm và kính phục.

Trong đại điện, ngoài Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong và Đồ Thiên cũng có biến đổi rất rõ rệt. Trước đây, bởi vì Tư Đồ Thần Phong đã có lòng ái mộ Trần Ngọc Loan, nên mỗi lần Trần Ngọc Loan thể hiện khí chất kinh người, lộ rõ vẻ uy nghiêm thần thánh, trong lòng hắn đều kích động và cảm khái vô cùng, càng thêm kính phục và yêu mến. Nhưng Đồ Thiên lại không giống, hắn quan sát Trần Ngọc Loan ở một góc độ khác, cảm giác trong lòng thật ra có nhiều phần tương tự như Phần Thiên.

Những sự tích của Trần Ngọc Loan, Đồ Thiên biết không ít, nhưng đều hiểu theo một góc nhìn phiến diện. Nhưng hôm nay, chính thức đối diện với Trần Ngọc Loan, cẩn thận nghe từng lời nàng nói, Đồ Thiên phát hiện ra thiếu nữ này bề ngoài dung mạo đẹp đẽ như hoa, có thể thân thiết với người ta nhưng thực sự là có tiềm lực kinh người.

Bình thường nàng hoà nhã, thân thiện, phảng phất như người láng giềng khiến cho mọi người cảm thấy ấm nồng. Lúc đối mặt với chính sự, nàng uy nghiêm thần thánh, phảng phất như người trời, khí thế vô hình làm cho người gặp mặt nàng đều kính ngưỡng, trong lòng trở nên kính phục. Dạng người như thế, trời ban cho khả năng thống trị rất mạnh. Trừ Ma liên minh có nàng đảm nhiệm minh chủ, tiền đồ tươi sáng không thể nào nói được.

Ân Hồng Tụ phát hiện nét mặt khác thường của Đồ Thiên, bèn cẩn thận theo dõi những biến đổi trên mặt hắn, sắc mặt đột nhiên xuất hiện vài phần kinh ngạc, bất quá chốc lát sau lại đổi sang vẻ mặt tươi cười. Ân Hồng Tụ đưa tay nắm lấy tay của Đồ Thiên, cười cười với hắn, trong ánh mắt tỏ ý hiểu rõ. Đồ Thiên hơi ngây người ra, sau đó khuôn mặt đờ đẫn lộ vẻ tươi cười, ánh mắt chất chứa cảm động.

Tất cả những chuyện đó chỉ là trong giây lát. Lúc tràng vỗ tay của Lục Vân vang lên, Trần Ngọc Loan thu lại khí thế uy nghiêm, khuôn mặt lại có mấy phần cười cười bình đạm.

Phần Thiên đang suy tư chợt tỉnh lại, đứng dậy nói:

- Nghe những lời nói của minh chủ, Phần Thiên bước đầu có cảm xúc, đối với những giải pháp và quyết tâm của minh chủ, ta khâm phục hoàn toàn. Bây giờ, Phần Thiên có một vấn đề cuối cùng muốn được thỉnh giáo, mong minh chủ sẽ cho một câu trả lời hài lòng.

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Phần thiếu hiệp xin cứ nói, Ngọc Loan tuy không dám khẳng định là có thể trả lời được, bất quá thử một phen để đáp lại ý nguyện.

Phần Thiên gật đầu tán thành, rồi nhẹ giọng nói:

- Vạn vật thế gian đều có linh tính, chỉ cách thể hiện ra ngoài không giống nhau mà thôi. Hiện nay thiên hạ chính tà cùng tụ hội, xin hỏi minh chủ, người cảm thấy trong Vực chi tam giới có người thiện lương hay không? Nếu như có, đứng trên lập trường của minh chủ, người sẽ lựa chọn đối mặt ra sao?

Những lời nói đó vừa thốt ra, mọi người trong đại điện đều nhìn Phần Thiên, sau đó ánh mắt chuyển sang Trần Ngọc Loan, trong lòng phân tích những lời này, còn dự đoán xem nàng hồi đáp ra sao.

Đối diện với ánh mắt của mọi người, Trần Ngọc Loan thản nhiên cười, ánh mắt tỏ ra rất điềm tĩnh.

- Về vấn đề này, thực ra sẽ có rất nhiều tranh luận. Bất quá Phần thiếu hiệp đã hỏi, ta cũng xin lấy ý kiến của cá nhân mình nêu lên vài suy nghĩ. Ta trước giờ chưa hề đi qua Vực chi tam giới, tình huống ở đó thế nào ta không rõ. Bất quá nhân gian là nơi ta sinh ra từ nhỏ rồi lớn lên, ở đây có thiện có ác có đúng có sai. Vì thế ta tin rằng ở Vực chi tam giới có lẽ hoàn cảnh có khác với nơi chúng ta, nhưng có nhiều chỗ sẽ tương tự hoặc gần giống với nơi chúng ta.

Không trả lời thẳng vào câu hỏi thứ nhất của Phần Thiên, Trần Ngọc Loan đưa ra một loạt ví dụ để vặn ngược lại, đây chính là điểm thông minh của nàng, cũng là điểm làm cho người ta khâm phục.

Phần Thiên vỗ tay hài lòng nói:

- Minh chủ quả là tài trí hơn người, Phần Thiên vô cùng khâm phục. Bây giờ thì xin mời minh chủ tiếp tục chủ đề lúc nãy, xin hãy nói rõ sẽ đối mặt như thể nào?

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Phần thiếu hiệp quá khen rồi. Đối với vấn đề này, cá nhân tôi thực ra cũng có hai ý kiến. Thứ nhất, chính tà ở nhân gian rất khó xác định rõ ràng, chỉ có thể dựa trên lập trường của từng người để phân tích. Ở các góc độ khác nhau, hình thái sự vật quan sát được cũng không giống nhau, vì thế kết luận cũng sẽ có khác biệt. Cái gọi là yêu ma, cái gọi là thế nhân, kỳ thực theo như góc nhìn trời đất thì đều giống nhau, đều là vì sinh tồn, vì mục đích của chính mình.

Ngày nay, Vực chi tam giới xâm nhập nhân gian, theo như lập trường của chúng ta, bọn chúng là những kẻ xâm lăng, là xấu xa, là tà ác. Nhưng theo như bản thân chúng mà nói, có lẽ chỉ để thoát khỏi hạn chế nào đó, thoả mãn dục vọng nào đó, nên nỗ lực không ngừng. Kiểu đối lập này thì từ xưa tới nay đã tồn tại rồi, cho dù đôi bên ai thiện ai ác, quan hệ vĩnh viễn đã được định trước rồi. Nếu có một ngày chúng ta chiến thắng, để diệt trừ họa hoạn, chúng ta tiến quân vào Vực chi tam giới, đến lúc đó, những hành vi của chúng ta kì thực không khác với những gì bọn chúng làm bây giờ, chỉ là một cách nói khác đi mà thôi.

Thứ hai, cho dù là Vực chi tam giới cũng tốt, Thiên chi tam giới cũng được, thiện ác là hình ảnh không thể phân chia. Lấy ngay chúng ta đang ngồi ở đây mà nói, Lục đại ca đã là đệ tử của Lục viện, huynh ấy và Kiếm Vô Trần cùng là nhân gian Chính Đạo, nhưng vì có vài nguyên nhân lại trở thành cục diện hiện nay.

Đứng trên lập trường của Chính Đạo liên minh mà nói, Lục đại ca là tà ác, nhưng đứng trên lập trường của chúng ta, Kiếm Vô Trần cũng không phải là tà ác sao? Hắn lòng dạ hẹp hòi xấu xa, ngông cuồng ngạo mạn, những điều này có khác gì với lũ yêu ma quỷ quái? Đây quả thực là một phán quyết mang tính chủ quan, lấy những suy nghĩ cùng với lập trường riêng mà kết luận. Ngoài ra, còn có phán quyết mang tính khách quan, chính là đứng ở góc độ bàng quan quan sát sự vật.

Ví dụ như tình hình thiên hạ hiện tại, Vực chi tam giới xâm nhập nhân gian, cho dù bọn chúng vì cái gì đi nữa, cũng cho dù bọn chúng là thiện là ác, nói tóm lại, bọn chúng đến để phá hoại hoà bình nhân gian, ở góc độ khách quan mà nói, đó chính là tà ác. Mà Chính Đạo liên minh cùng Thiên chi tam giới, cùng xuất phát từ ý muốn phòng vệ đuổi sạch tà ác, đó lại là chính nghĩa. Mặc dù trong số họ có không ít kẻ tiểu nhân âm hiểm, nhưng tổng quát thì lập trường này không biến đổi.

Bỏ qua đại cục, lại lấy thiện ác của cá nhân ra phân tích, ở mặt này lại có nhiều phức tạp. Bởi vì cho dù đến từ đâu thì thiện ác luôn luôn tồn tại. Trong Chính Đạo liên minh có những người tà ác, trong yêu ma quỷ quái cũng có những người lương thiện, nên để thực sự phân rõ rạch ròi thì quả là không thể. Còn về việc sẽ đối xử như thế nào, theo cá nhân ta mà nói, chỉ cần là người lương thiện thì ta đều có thể tiếp nhận, không phân biệt thân phận lai lịch.

Đương nhiên, những điều này xuất phát từ lập trường cá nhân. Còn một khi mà ảnh hưởng tới sự an nguy của thiên hạ, liên quan tới nhân gian bách tính, cho dù đối phương hoàn toàn không tà ác, nhưng vì đại cục, ta vẫn sẽ thẳng thắn đối diện không chút tình cảm. Bởi vì khi lợi ích của cá nhân xung đột với lợi ích của thiên hạ, ta nhất định phải lấy đại cục làm trọng.

Chầm chậm nói ra, Trần Ngọc Loan không chút giận dữ hay nhu nhược. Vẻ mặt mọi người nghe đều lộ rõ kinh ngạc và tôn sùng. Mặc dù nàng còn trẻ tuổi, nhưng trong lòng đã phân biệt đúng sai trong thiên hạ, chỉ bằng khí phách này cũng đủ làm người trong thiên hạ kính nể. Ở cương vị minh chủ của Trừ Ma liên minh, nàng như một viên ngọc minh châu tỏa sáng, phát ra vô số ánh sáng và sức hấp dẫn. Nàng dựa vào trí tuệ của mình, quyết tâm của mình hỗ trợ Trừ Ma liên minh, làm cho tất cả mọi người có mặt tại đó cảm nhận được hi vọng, cảm nhận được tinh thần cống hiến cho thiên hạ của nàng.

Phần Thiên thẫn thờ nhìn Trần Ngọc Loan, thần sắc rất phức tạp. Trước khi đến đây, hắn đã tưởng tượng qua tính cách của Trần Ngọc Loan, đã từng phỏng đoán cách ứng xử của nàng. Tuy nhiên, đến lúc này hắn mới biết mình vốn đã đoán sai, và tưỏng tượng cũng không đúng. Trần Ngọc Loan thật sự bất ngờ khiến cho hắn bị chấn động cực lớn. Những tâm tình phức tạp chính hắn cũng không nói rõ được, có lẽ đó là sự kinh ngạc, bất quá vui mừng cao hứng lại nhiều hơn, đó là một cảm giác trút bỏ ưu tư trong lòng, đó cũng chính là khát khao cháy bỏng thâm sâu trong tâm hồn.

Đại điện thật yên lặng, ngoại trừ Phần Thiên, khuôn mặt Đồ Thiên cũng khang khác, ánh mắt hơi lóe lên, dường như đang suy nghĩ sự việc gì đó. Nét mặt của hai người tự nhiên không thể tránh khỏi bị mọi người chú ý. Chỉ có Văn Bất Danh và Tư Đồ Thần Phong là hơi có vẻ nghi hoặc, Quy Vô đạo trưởng đôi lông mày dài nhíu lại, Khiếu Thiên bình thản cười nhè nhẹ, Lục Vân và Phật Thánh Đạo Tiên lại lộ ra vẻ thần bí.

Còn Ân Hồng Tụ nghiêng ngó Đồ Thiên rồi lại ngắm nhìn Trần Ngọc Loan. Cuối cùng, nàng không thể nhịn được vỗ tay tán thưởng cất tiếng:

- Kiến giải của minh chủ quả là độc đáo, đúng là làm cho người khác kính ngưỡng.

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Tỷ tỷ lại chê cười rồi, Ngọc Loan chỉ nghĩ gì nói nấy thôi, nếu những lời này bị người của Chính Đạo liên minh nghe thấy, chắc sẽ nói Trừ Ma liên minh ta không biết phân biệt phải trái.

Ân Hồng Tụ sắc mặt hơi biến đổi, cảm động nói:

- Được nghe minh chủ gọi một tiếng tỷ tỷ thật quả là một vinh hạnh lớn nhất đời của ta, ta thật là….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.