Vào lúc này, ánh mắt Lục Vân trở nên si dại, một luồng hắc ám vô biên bao phủ tâm hồn của chàng. Ái tình là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian mà không có gì vượt qua được, thế nhưng chỉ trong chốc lát đã mất đi, nỗi đau thương mãnh liệt đó đủ để hủy diệt một con người.
Vòng qua Thiên Mục Phong, Ngọc Vô Song cuối cùng cũng bị chậm một bước, không thể đỡ lấy được thân thể đang rơi xuống của Thương Nguyệt. Nhìn thấy động sâu thần bí có ánh sáng xanh, đỏ đang luân chuyển, Ngọc Vô Song gào lên điên cuồng mãnh liệt, trên khuôn mặt mỹ lệ xuất hiện vẻ cừu hận và tuyệt vọng vô cùng, trừng mắt nhìn Kiếm Vô Trần, kiên quyết chuyển người hướng xuống, thân thể rơi vào trong động sâu thần bí.
Thấy được cảnh tượng như vậy, Kiếm Vô Trần sắc mặt biến hẳn, mở miệng định nói gì đó, nhưng lời vừa ra tới miệng bỗng nhiên hắn dừng lại, chỉ thấy trong ánh mắt xuất hiện một chút tình cảm thương xót. Nguồn: truyentop.net
Hành động của Ngọc Vô Song lại làm cho mọi người kinh hoàng lần nữa. Ngay vào lúc này, Quan Thiên Như Ý kính trước thân Lục Vân đột nhiên phát ra âm thanh trong trẻo, mặt kính chia năm xẻ bảy. Sau khi đã đỡ được mũi tên hủy diệt do Hậu Nghệ thần cung phát ra, bề mặt đầy thần bí của bảo kính này ngay khi hoàn thành nhiệm vụ liền vỡ nát.
Thời khắc này, Lục Vân vì việc của Thương Nguyệt, hoàn toàn không hề lưu ý Quan Thiên Như Ý kính cuối cùng đã hiển lộ bí mật. Chàng cũng không biết rằng bảo kính này đã hiện ra những việc đủ để thay đổi vận mệnh cả đời của chàng.
Trên không, Kiếm Vô Trần hồi tỉnh trước tiên. Nhìn Lục Vân phẫn nộ dưới mặt đất, Kiếm Vô Trần cười âm trầm một tiếng, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Lục Vân, vừa rồi vận khí của người thật tốt, có Thương Nguyệt ngăn giúp người một mũi tên, lại có Quan Thiên Như Ý kính phòng ngự nên ngươi mới may mắn thoát được một kiếp nạn. Nhưng giờ đây, ta xem người làm sao thoát được mũi tên thứ hai, làm sao có thể sống sót trong tay ta …
Lời nói này đã lôi kéo sự chú ý của mọi người, sự chú ý một lần nữa hướng về hai người. Thần tình mọi người nhìn bọn họ không giống nhau, cố gắng suy đoán xem lần này kết cục cuối cùng sẽ ra sao.
Lộ ra vẻ lo âu, Trần Ngọc Loan hét to:
- Lục đại ca mau chạy đi, không cần liều mạng cùng hắn …
Thiên Mục Phong cũng khuyên:
- Lục Vân, ngươi phải bình tĩnh, Hậu Nghệ thần cung được xưng tụng là thần khí chí cường, căn bản không cách nào chống cự, ngươi phải giữ lấy tấm thân hữu dụng, sau này tìm cơ hội khác báo cừu …
Lục Vân đang trong cơn mê, nhờ lời nói của ba người mà trở về với hiện thực. Ngắm nhìn động sâu thần bí đó, Lục Vân cười thê lương một tiếng, sau đó khí tức toàn thân đột nhiên biến đổi, bất ngờ ngẩng đầu âm trầm nhìn Kiếm Vô Trần.
Đối mặt từ xa xa, khí tức toàn thân Lục Vân chuyển lạnh, cả người hệt như cực địa hàn băng, tán phát ra nhuệ khí làm lạnh lòng người. Ở xa xa trăm trượng, ánh mắt chàng sắc như dao.
Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo và tàn khốc của Lục Vân nhìn đến khiến Kiếm Vô Trần chấn động trong lòng, thầm cảm giác thấy không ổn.
Mỗi một lần làm cho Lục Vân phẫn nộ, Kiếm Vô Trần đều có cảm giác này, nhưng lần này là rõ ràng nhất, kinh tâm nhất.
Rốt cuộc Lục Vân còn ẩn tàng bí mật gì mà vào thời khắc này khiến bản thân hắn cảm thấy kinh tâm? Lẽ nào là do cừu hận, không thể có khả năng đó! Chuyển ánh mắt đi, Lục Vân nhìn Trần Ngọc Loan, lạnh giọng nói:
- Ngọc Loan, muội lại đây ….
Phát giác thấy sự dị thường của Lục Vân, Trần Ngọc Loan không chút do dự, lập tức xuất hiện bên cạnh chàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ an ủi:
- Lục đại ca, huynh đừng đau lòng. Muội tin rằng Thương Nguyệt tỷ tỷ nhất định hy vọng huynh có thể vui vẻ sống tiếp, không phải bộ dạng kích động muốn cùng Kiếm Vô Trần liều mạng như bây giờ….
Lục Vân thờ ơ không chút dao động, thò tay vào ngực lấy ra một vật, ngầm nhét vào tay của Trần Ngọc Loan.
- Đừng mở ra, muội chỉ cần giữ cho tốt là được rồi. Chuyện nhân gian từ nay về sau giao hết cho muội …
Trần Ngọc Loan y lời nhận lấy vật chàng giao, có phần khó hiểu hỏi lại:
- Lục đại ca, huynh nói vậy là có ý gì?
Lục Vân sắt mặt lạnh lại, vô cùng âm lạnh nói:
- Rất đơn giản, huynh phải diệt Chánh Đạo liên minh, khiến nó vĩnh viễn tan biến. Xong rồi, muội mau trở về đi.
Trần Ngọc Loan có phần không nỡ, bất quá chỉ chần chừ một chút, rồi lập tức trở lại chỗ ban đầu.
Kiếm Vô Trần nghe Lục Vân nói, nhịn không được bật cười điên cuồng nói:
- Lục Vân, ta thấy ngươi giận quá trở thành hồ đồ rồi. Hôm nay ngươi có thể sống sót đã là một vấn đề rồi, lại còn can đảm đại ngôn không thấy thẹn đòi tiêu diệt Chánh Đạo liên minh ta, ngươi không thấy nực cười sao?
Lục Vân lạnh lùng tàn khốc nói:
- Nực cười? Rồi ngươi sẽ phải hối tiếc. Nhớ kỹ lời ta nói, ngươi vĩnh viễn không thể thắng ta, hôm nay cũng sẽ như vậy.
Nói xong tâm niệm chuyển động, trên không Tứ Linh thần thú lập tức lóe lên chuyển đến xuất hiện trên vai của chàng.
Kiếm Vô Trần nhìn con vật nhỏ bé trên vai của chàng, chế giễu:
- Đáng thương thật! Ngươi thấy vào thời khắc này, chúng ta ai đáng hối tiếc a…
Lục Vân cười tà dị một tiếng, trong ánh mắt lấp lánh huyết mang, vô cùng lạnh lùng nói:
- Theo tình thế trước mắt, nếu như không có con súc sinh trên không, ngươi nói xem Hậu Nghệ thần cung có thể phát huy tác dụng trong hỗn chiến chăng? Uy lực càng cao, lực phá hoại càng lớn, phạm vi gây thương tích cũng càng rộng. Một khi Quỷ vực và Huyền Phong môn tấn công lần nữa, ngươi nói Chánh Đạo liên minh có khả năng duy trì bao lâu đây?
Nghe thế, Sát Huyết Diêm La hình như hiểu ra điều gì, ánh mắt không kìm được nhìn Tứ Linh thần thú trên vai Lục Vân.
Kiếm Vô Trần sa sầm nét mặt, mỉa mai nói:
- Cứ cho lời ngươi nói có chút đạo lý, nhưng sự thật vẫn là sự thật, sao có thể lại giống như những gì ngươi nói. Ngũ Thải Đại Bàng là thủ hộ thần của Thiên Kiếm viện, uy lực của nó mạnh mẽ không con người nào có thể chống lại. Cho dù ngươi nghĩ ra biện pháp làm nó bị mê muội đi, hoặc là còn thêm một số bẫy rập khác để tạo cơ hội cho Quỷ vực và Huyền Phong môn, nhưng bản thân ngươi có năng lực để làm được chăng?
Âm tà nhìn Kiếm Vô Trần, Lục Vân lạnh lẽo nói:
- Năng lực? Ngươi khẳng định ngươi đã nắm rõ mọi chuyện về ta ư? Mối thâm thù giữa ta và ngươi mọi người đều biết. Hôm nay, vào ngay lúc này, ngươi cho rằng ta vẫn còn có điều che dấu, đấu với ngươi lại thêm một lần chạy trốn chăng?
Vuốt ve Tứ Linh thần thú trên đầu vai, Lục Vân dùng âm thanh tâm linh nói với nó:
- Chút nữa ta sẽ xuống dưới tìm Thương Nguyệt, việc ở đây giao cho ngươi. Ngươi nhất định phải tiêu diệt con Ngũ Thải Đại Bàng đó cho ta, đồng thời lưu ý đến an toàn của mấy người Trần Ngọc Loan ...
Tứ Linh thần thú lo lắng nói:
- Trong động sâu này có sức mạnh quỷ bí, ngươi phải hết sức cẩn thận. Cái gã to lớn trên không kia chỉ được cái to xác mà thôi, muốn thu thập nó đối với ta dễ như trở bàn tay vậy ….
Lục Vân khe khẽ gật đầu, ngưng thần chăm chú nhìn nó một chút, rồi chuyển ánh mắt đến Kiếm Vô Trần.
Trên không, Kiếm Vô Trần sắc mặt âm u lạnh lẽo liên tục biến đổi, ngữ khí Lục Vân chắc chắn đến thế khiến trong lòng hắn nỗi bất an lại một mực tồn tại, lẽ nào chàng thật sự còn điều bí mật tuyệt đối nào.
Cười lên một tiếng đau thương, ánh mắt Lục Vân quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại một chút ở khuôn mặt của Trần Ngọc Loan, sau đó chuyển đến nhìn lại trong động sâu thần bí đó. Ngắm nhìn quang mang xanh đỏ lấp lánh, Lục Vân thông qua Ý Niệm Thần Ba đã dò xét ra bên trong đó hàm chứa luồng khí âm dương vô cùng mạnh bạo.
Đối với việc này, chàng không hề để ý, bởi vì chàng một thân sở học bá tạp, dựa vào các loại pháp quyết trên người, chàng tự thấy mình có khả năng ứng phó với những vấn đề này.
Đã xác định quan niệm đó, Lục Vân không nghĩ đến việc tiếp tục kéo dài thêm nữa, bởi vì Ngọc Vô Song đã xuống được một lúc lại chưa hề thấy quay ra, Lục Vân sợ rằng bà gặp chuyện bất ngờ.
Một khi bà bị chuyện gì bất trắc, cũng có nghĩa Thương Nguyệt đã gặp phải nguy hiểm, muốn tìm lại được thân thể của nàng thì thật vô cùng khó khăn. Mãi đến lúc này, Lục Vân vẫn cứ chưa chịu thừa nhận Thương Nguyệt đã chết. Chàng tự nói với lòng, Thương Nguyệt bị thương mà thôi, chỉ cần tìm được nàng, bản thân nhất định có thể khiến nàng khỏe mạnh trở lại.
Ngẩng đầu, Lục Vân nhìn lên trời xanh, hai tay giơ cao, hét lên một tiếng tràn đầy phẫn nộ hóa thành sức mạnh kinh trời như cuồng phong bốn bề trỗi dậy. Dưới đất, cuồng phong tràn ngập, khí lưu đáng sợ gào thét đi qua, thổi tung bụi đất bay lên, nham thạch cứng rắn cũng bị lún xuống từng tấc từng tấc một. Chỉ trong khoảnh khắc, cả đỉnh núi bị lún xuống cả trượng, vô số bụi đất bị cuốn theo cơn lốc xoáy khủng khiếp bay đi khắp nơi, uy lực kinh hãi thế tục của nó khiến mọi người phải khiếp sợ.
Lửa giận trong lòng theo tiếng thét đó phát tiết ra ngoài, Lục Vân cuối cùng bình tĩnh trở lại, liếc nhìn khắp nơi, ánh mắt biến thành phức tạp mà thần bí.
Vỗ vỗ Tứ Linh thần thú, Lục Vân trầm giọng:
- Lão bằng hữu, trông cả vào ngươi, ta đi đây.
Tứ Linh thần thú rít lên một tiếng nho nhỏ, nhìn chàng không cam lòng, rồi bay lên trời.
Lục Vân nhìn nó lần cuối, sau đó đưa mắt đến Kiếm Vô Trần, lạnh nhạt tàn bạo nói:
- Kiếm Vô Trần, ngươi mở to mắt ra mà xem ta từng bước từng bước phá hủy Chánh Đạo liên minh của ngươi, cho ngươi nếm thử mùi vị thống khổ mất hết tất cả.
Kiếm Vô Trần nghe thấy, lập tức tập trung tinh thần, cảnh giác chăm chú nhìn Lục Vân, đề phòng chàng bất ngờ tập kích. Nhưng điều khiến Kiếm Vô Trần và những người có mặt hoảng hốt, chính là Lục Vân lại không phát động tập kích, lại chuyển mình xuất hiện ngay trên động sâu thần bí, hơi dừng lại một chút, rồi tiến vào bên trong động trước khi mọi người kịp phản ứng.
Thấy vậy, mấy người Trần Ngọc Loan đều kinh hãi, đồng thanh hô lớn ngăn cản Lục Vân, đáng tiếc là đã quá trễ rồi. Còn phía Quỷ vực và Huyền Phong môn hẳn là thản nhiên bất động, tâm tình như đang chơi đùa. Còn phía Chánh Đạo liên minh, thấy Lục Vân bỏ đi tìm thi thể Thương Nguyệt, tất cả đều thở phào, chí ít trước mắt bớt đi được một cường địch, đối với tình cảnh bọn họ có lợi vô cùng.
Người cao hứng nhất lại chính là Kiếm Vô Trần. Khi hắn phát hiện Lục Vân đi vào bên trong động sâu đó, không kiềm được cười to điên cuồng, biểu tình rất đắc ý, phảng phất hoàn toàn như là tự tay hắn giết chết kẻ thù lớn nhất của mình, cao hứng đến mức khiến mọi người giật mình.
Bối rối nhìn Kiếm Vô Trần, mọi người đều không thể giải thích nổi tại sao hắn lại cười hài lòng như thế, đắc ý như thế. Vì Lục Vân tạm thời bỏ đi, giúp hắn bớt đi một kẻ cường địch, hay còn ẩn tình khác trong đó?
Trong khi đang nghĩ, tiếng cười đắc ý đã vang lên khắp nơi, sự tự tin của Kiếm Vô Trần bộc phát ra ngoài, phảng phất thiên hạ đã khó có thể tìm thấy lại một kẻ địch khiến hắn phải lo lắng cố kỵ.
Phẫn nộ nhìn Kiếm Vô Trần, Thiên Mục Phong cất tiếng chất vấn:
- Kiếm Vô Trần, ngươi cười cái gì, có cái gì đắc ý à. Tuy Lục Vân đã rời khỏi, nhưng tình hình trước mắt ngươi cũng hoàn toàn không nhất định chiếm được thượng phong …
Kiếm Vô Trần ngạo nghễ nói:
- Ta cười gì à, ta cười Lục Vân hắn quá ngu dốt. Đã biết rõ nơi đó hung hiểm mà còn xông thẳng vào, hắn không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Thiên Mục Phong hừ giọng nói:
- Ngươi không cần phải lo, với một thân sở học của Lục Vân, thiên hạ còn có pháp quyết nào có thể hại hắn. Người cho rằng trong đó có khả năng gây khó dễ hắn sao?
Kiếm Vô Trần tràn đầy tự tin đáp:
- Địa phương khác có lẽ hắn có thể sống sót trở về, nhưng nơi này hắn nhất định chỉ có chết, bởi vì bí mật trong đó chỉ có duy nhất ta là người biết được. Ha ha
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, không biết hắn nói bí mật là ám chỉ điều gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]