Chương trước
Chương sau
- Lục đại ca, muội nhớ huynh. Ngày trước huynh cứ đi mãi không quay lại, muội lo lắng cho huynh, bây giờ huynh đã trở lại rồi.

Phóng đến bên cạnh Lục Vân, Trần Ngọc Loan nắm tay chàng, giọng kích động nói.

Lục Vân vuốt nhẹ mái tóc nàng, mỉm cười đáp:

- Huynh cũng nhớ mọi người, từ nay về sau chúng ta có thể ở cùng với nhau.

Trần Ngọc Loan cười nói:

- Thật vậy, quá tốt rồi, muội quay về nói cho bọn họ biết.

Bách Linh bên cạnh cười lên tiếng:

- Được rồi, không cần muội phải nói cho bọn họ, mọi người đều đến rồi.

Té ra chỉ nói được vài câu, Càn Nguyên chân nhân, Hứa Khiết, Quy Vô đạo trưởng, Tư Đồ Thần Phong, Dương Thiên, Lưu Tinh, Phật Thánh Đạo Tiên, Phần Thiên đều đã đến rồi.

Vây quanh Lục Vân, những người quen biết chia nhau hỏi han, trong đó Càn Nguyên chân nhân rất kích động, Dương Thiên cao hứng vô cùng, còn những người khác đều vô cùng nhiệt tình. Sau một lúc nói chuyện, tâm tình kích động của mọi người dần dần bình tĩnh trở lại.

- Được rồi, được rồi, nơi đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta hay là quay lại đại điện liên minh trước đã, sau đó hãy từ từ nói chuyện.

Quy Vô đạo trưởng xoay người đi trước, Trần Ngọc Loan kêu mọi người cùng nhau quay lại đại điện.

Giây lát sau, một hàng người đã quay lại mặt đất. Trần Ngọc Loan mời mọi người ngồi ở giữa đại điện, bắt đầu bàn luận.

Trước hết, Trần Ngọc Loan mào đầu:

- Lục đại ca, lần trước huynh đuổi theo Thương Nguyệt tỷ tỷ, không biết kết quả như thế nào?

Nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt Lục Vân mất đi.

Chuyện này khiến mọi người trong lòng khẩn trương, Hứa Khiết càng nóng nảy bất an lên tiếng:

- Lục Vân, sư tỷ muội có chuyện rồi phải không?

Bật cười khổ sở, Lục Vân đau khổ kể lại:

- Ngày đó ta đuổi theo đến đáy của động sâu, thấy được Thương Nguyệt, muội ấy và ta cách nhau một tầng kết giới. Khi đó, ta do bởi rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, không thể đến kịp lập tức cứu nàng, đợi đến lúc ta thoát khỏi nguy hiểm rồi, nàng bị hai khí Âm Dương ở đáy động hình thành một dòng xoáy di chuyển nàng đến nơi nào rồi không biết.

Trương Ngạo Tuyết khuôn mặt lo lắng, nhẹ giọng hỏi:

- Nói như vậy, hiện tại Thương Nguyệt biết mất thần bí, sinh tử không biết thế nào?

Lục Vân đáp:

- Đúng thế, hiện tại huynh cũng không biết thân thể muội ấy ở nơi nào. Nhưng huynh tin tưởng, muội ấy sẽ không rời khỏi huynh như thế.

Trương Ngạo Tuyết gật đầu nhè nhẹ, lẩm bẩm nho nhỏ:

- Tỷ ấy vĩnh viễn trong lòng chúng ta.

Hứa Khiết hơi thất vọng, kêu nhẹ mấy tiếng sư tỷ, sau đó hỏi tiếp:

- Lục Vân, thế sư phụ muội đâu, sư phụ không phải cùng huynh tiến nhập chăng, vì sao không ở cùng với huynh?

Lục Vân trong lòng chấn động, cố gắng giữ bình tĩnh nói:

- Bà ấy đã đi trước huynh một bước, huynh đi ra sau, liền đi tìm lối vào Vân Chi Pháp giới.

- Lục Vân, nghe công chúa nói, huynh một mình một ngựa xông vào Vân Chi Pháp giới, không biết kết quả như thế nào?

Quy Vô đạo trưởng nhìn Lục Vân, hiếu kỳ không nhịn được mở miệng hỏi.

Lục Vân liếc nhìn bốn phía, thấy mọi người đều có vẻ chờ đợi, không khỏi thở dài lên tiếng:

- Vân Chi Pháp giới đã không còn tồn tại, ngay cả Vân giới Thiên Tôn cũng đã chết trong tay của ta…

Thuật lại sơ lược mọi chuyện trong quá trình, cuối cùng Lục Vân nói:

- Trước mắt, Vân Chi Pháp giới ngoại trừ Thái Phượng tiên tử và Bá Kiếm Vương Hầu ra, chỉ còn mong có người nào đó trong sáu người giữ trận may mắn tồn tại thôi.

Kinh hãi nhìn Lục Vân, mọi người nghe được chuyện chàng một mình tiêu diệt Vân Chi Pháp giới rồi, liền cảm thấy chấn động kinh hãi vô cùng.

Từ trước đến nay, không một người nào nghĩ ra, Vân Chi Pháp giới đã tồn tại vài ngàn năm cuối cùng lại bị hủy diệt trong tay Lục Vân. Như vậy, lời thề chàng đã lập ngày trước đã hoàn thành vào lúc này.

Càn Nguyên chân nhân rất kích động, giọng run run nói:

- Được, đó mới là môn hạ Dịch viên, nói được làm được, không hổ là cao đồ của sư đệ Tử Dương.

Lâm Vân Phong cao giọng nói:

- Làm thật rốt, những người đó không phân thị phi, trắng đen điên đảo, lưu bọn họ lại chỉ thêm loạn, tiêu diệt là tốt nhất.

Lục Vân cười cười, ánh mắt nhìn đến Trần Ngọc Loan, hỏi han;

- Nghe nói chỉ trong thời gian ngắn vừa rồi nhân gian phát sinh không ít chuyện, muội nhanh cho huynh biết.

Trần Ngọc Loan nghe vậy gật đầu, đang muốn mở miệng, không ngờ Trương Ngạo Tuyết lên tiếng trước.

- Lục Vân, huynh có thấy nơi đây thiếu đi người nào chăng?

Lục Vân thất kinh, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng nhìn đến Trương Ngạo Tuyết, nhỏ giọng hỏi:

- Sư phụ muội và Phong sư huynh nữa, bọn họ sao không thấy ở đây?

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt trầm buồn, chầm chậm lắc đầu, nhìn Lục Vân đau buồn.

Bên cạnh, Lâm Vân Phong đáp:

- Bọn họ đều không có ở đây, đều chết trong tay Minh Tiêu các chủ… Bây giờ, hung thủ sắp đặt hủy diệt Dịch viên có thể tính là đã chết trong tay chúng ta.

Lục Vân khuôn mặt đau khổ, hơi tự trách nói:

- Sớm biết chuyện hôm nay, ngày trước huynh hẳn không được ngừng tay dễ dàng.

Bách Linh khuyên nhủ:

- Thôi, đây chính là định mệnh, cho dù không có chuyện đó, Dịch viên cũng sẽ phát sinh biến cố khác. Bây giờ Vân Chi Pháp giới đã không còn, Thiên Chi đô bị hủy trong tay Địa Âm Tà Linh, chỉ còn lại Cửu Thiên Hư Vô giới, sợ cũng chống đỡ không được lâu.

Lục Vân kinh ngạc nhìn nàng, hơi không dám tin tưởng hỏi:

- Thiên Chi đô bị hủy rồi?

Bách Linh đau thương nói:

- Đúng thế, phát sinh trước đây không lâu. Ngày trước muội còn hứa sẽ dẫn huynh đến chơi ở đó, nhưng bây giờ đã quá trễ rồi.

Lục Vân không biết mở miệng thế nào. Chuyện này ngoại trừ để thời gian chữa lành vết thương còn có thể làm như thế nào?

- Được, không nói đến những chuyện mất vui nữa, chúng ta hãy nói đến những chuyện cao hứng đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thấy không khí hơi nặng nề, Trần Ngọc Loan lập tức mở miệng.

Quy Vô đạo trưởng phụ họa:

- Không sai, nói cả nửa ngày rồi, cũng phải nhắc đến những thành quả gần đây của chúng ta. Từ lúc Thái Âm Tế Nhật xuất hiện rồi, chúng ta đã tiêu diệt được thế lực của Quỷ vực ở nhân gian trước, bao gồm cả Sát Huyết Diêm La và Vô Nhân Tọa. Sau đó, Ma vực và Yêu vực giao chiến, Ma Ảo tôn chủ không biết ở nơi đâu, nhân gian chỉ còn lại Ma Thiên và Ma thần Tàn Vô Nguyệt còn không biết ẩn núp ở đâu. Ngoài ra, Thiên Sát hiện thân ở Hoa Sơn, thực lực Yêu vực chịu tổn thất. Địa Âm Tà Linh sau khi tiêu diệt được Thiên Chi đô rồi, đã gặp mấy người minh chủ và công chúa. Hai bên giao chiến kịch liệt một trận, vào lúc quan trọng thì Ngạo Tuyết cô nương xuất hiện hỗ trợ cho minh chủ đánh trọng thương Địa Âm Tà Linh, đạt được thành tựu huy hoàng.

Lục Vân nghe vậy thấy kinh, không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tình thế nhân gian đã biến đổi rất lớn, đến lúc này không ngờ đã có cục diện như vậy rồi.

Trầm ngâm một lúc, Lục Vân cau mày nói:

- Trong thất giới, tính cả Quỷ vực, hiện tại đã tiêu diện một nửa rồi. Tình thế ba giới còn lại khẩn trương, bị Địa Âm Thiên Sát huy hiếp, sợ là không được bao lâu sẽ có những biến cố mới.

Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả lên tiếng:

- Chuyện phải đến né không được, ngươi không sợ trời đất, làm sao với tu vi tăng mạnh mẽ như vậy mà lá gan ngược lại nhỏ đi rồi.

Lục Vân lắc đầu nói:

- Không phải gan nhỏ đi, ta chỉ không muốn mọi người lại có chuyện bất ngờ.

Trần Ngọc Loan cười đáp:

- Được, Lục đại ca cũng đừng lo nghĩ quá nhiều. Bây giờ muội cho huynh biết một tin tức, đảm bảo huynh nghe rồi sẽ rất cao hứng.

Lục Vân không hiểu nhìn nàng, cất giọng nghi ngờ hỏi:

- Chuyện gì vậy, sao muội khẳng định như vậy?

Trần Ngọc Loan cười đáp:

- Chuyện này thật ra là do Lâm thiếu hiệp nói với huynh mới là thích hợp nhất.

Lục Vân cảm thấy kỳ quái, có chuyện gì lại liên quan đến Lâm Vân Phong đây?

- Vân Phong …

Lâm Vân Phong bật cười ha hả, nhìn khuôn mặt mơ hồ của Lục Vân, vội vàng nói:

- Chính là chuyện liên quan đến Kiếm Vô Trần. Huynh không biết đâu, Kiếm Vô Trần quả thật hèn hạ vô sĩ, lục thân cũng không nhận. Từ sau khi Chánh Đạo liên minh bị hủy diệt rồi, hắn theo Diệp Tâm Nghi quay lại Dao Trì, nghe nói vốn muốn hỏi cưới Diệp Tâm Nghi, ai ngờ cuối cùng hắn vì bảo vật Băng Tuyết Tinh Hồn của Dao Trì đã tự mình ra tay hủy diệt Dao Trì, còn không chịu bỏ qua Diệp Tâm Nghi, chính đệ ra mặt đuổi hắn bỏ chạy. Sau đó, Diệp Tâm Nghi tìm được Thiên Kiếm khách, hai người gặp phải Kiếm Vô Trần ở khu vực cách đây khoảng trăm dặm. Hai bên phát sinh tranh đấu, cuối cùng Kiếm Vô Trần đã giết chết Thiên Kiếm khách.

Lục Vân kinh hãi ngây ra. Tin tức này quả thật khiến chàng quá bất ngờ. Theo Lục Vân biết, Kiếm Vô Trần có được ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ tay của Thiên Kiếm khách bồi đắp, ai ngờ hắn lại có thể tự tay tiêu diệt sư tổ của mình.

Lại nói đến Diệp Tâm Nghi, người nữ này tuy có hận thù với Lục Vân, nhưng đứng ở góc độ bàng quan, nàng đúng là giúp đỡ Kiếm Vô Trần rất nhiều. Kiếm Vô Trần đối với nàng như vậy, quả thật có thể nói là mất hết nhân tính rồi.

- Thế nào rồi, Lục đại ca, muội nói có sai không?

Trần Ngọc Loan khuôn mặt cười yêu kiều nhìn Lục Vân, nhẹ giọng kêu chàng tỉnh lại.

Lục Vân ngửng đầu, có phần cảm xúc nói:

- Kiếm Vô Trần thất bại đến thân bại danh liệt hẳn là chuyện đáng mừng. Nhưng một khi hắn mất đi đạo đức luân lý trói buộc, sợ là nguy hại đối với nhân gian càng lớn hơn.

Trần Ngọc Loan đồng ý gật đầu nói:

- Chuyện này quả là vậy, vì thế Lục đại ca cần phải sớm tiêu diệt được hắn. Được rồi, chuyện cần nói cũng đã nói nhiều rồi, chúng ta đã đoàn tụ, Lục đại ca bàn thử xem, tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào đây?

Lục Vân nghe vậy, mỉm cười trả lời:

- Nơi đây muội là mới là minh chủ, làm sao lại hỏi ngược huynh?

Trần Ngọc Loan nhăn mặt nói:

- Muội là minh chủ nơi đây cũng là do huynh thúc đẩy. Bây giờ tình thế nhân gian nguy hiểm, Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng đều vào nhân gian, huynh không giúp muội nghĩ ra chuyện, muội làm sao có thể đứng vững được? Nếu như liên minh có chuyện gì, người khác ngoại trừ mắng muội, cũng sẽ nói mắt huynh không tốt, chọn lựa sai người.

- Mới có thời gian ngắn không gặp, miệng của muội đúng là sắc bén hơn trước nhiều. Nói rồi, muội muốn hỏi huynh chuyện gì?

Mỉm cười nhìn Trần Ngọc Loan, trong mắt Lục Vân có mấy phần yêu thương.

Trần Ngọc Loan mỉm cười nói:

- Thật ra cũng không có gì, chỉ muốn hỏi huynh chúng ta phải đối phó với Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng thế nào thôi.

Lục Vân mày kiếm cau lại, trầm ngâm lên tiếng:

- Trong bốn đại cao thủ đó, ngoại trừ Địa Âm Tà Linh huynh còn chưa gặp, ba người còn lại đều có quan hệ nhất định với huynh.

- Huynh đã gặp qua Vu Thần?

Bách Linh hơi bất ngờ mở miệng hỏi.

Lục Vân nói:

- Đúng thế, huynh đã hai lần gặp Vu Thần. Lần thứ nhất trước khi huynh xông vào Vân Chi Pháp giới, lúc đó huynh không biết thân phận của hắn. Lần thứ hai trước khi huynh đến nơi đây, còn đã từng giao đấu với hắn. Vu Thần hơi thần bí, sức mạnh của hắn vốn từ Cửu U Minh giới, ta nhất thời còn nhìn chưa rõ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.