Tam Đầu linh xà đi theo sát ngay sau, dẫn ba người nữ Bách Linh tiếp tục tiến lên, giây lát đã xuyên qua cự ly chục trượng, tiến vào một căn phòng đá rộng rãi.
Dừng lại, ba người nữ để ý đến động tĩnh chung quanh, phát hiện căn phòng đá này rất tà môn, trên vách tường bốn bề lấp lánh ánh sáng âm u, vô số ảo ảnh di động rất nhanh hệt như ngàn vạn ác quỷ đang gào rít, cảm giác đó đặc biệt âm trầm.
Trong căn phòng đá không thấy hình bóng Thất Tà thiên quân, rõ ràng hắn đã ẩn mình trước một bước, nhưng đang ẩn núp ở nơi đâu?
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, thần kiếm trong tay bay lên, xoay tròn trên đỉnh đầu ba người nữ, vừa hơi run lên nhè nhẹ phát ra từng tràng kiếm ngâm áp chế được những âm thanh gào rít, vừa chuyển động mũi kiếm hệt như đang tìm kiếm điều gì, cuối cùng chỉ vào một vật không nhìn rõ được là gì.
- Cẩn thận, khí tức nơi này cổ quái, cả ba Thất Tà thiên quân đều ẩn núp ở nơi đây.
- Muội có nghĩ được cách nào ép cho bọn họ phải hiện thân không?
Trương Ngạo Tuyết đáp: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Chuyện này hẳn là không thành vấn đề, chỉ cần phong kín đường ra để tránh bọn chúng trốn thoát.
Bách Linh liền nói:
- Chuyện này giao lại cho Tam Đầu linh xà, chúng ta tập trung đối phó chuyện trong này.
Trương Ngạo Tuyết gật gật đầu, quát khẽ:
- Chú ý cẩn thận phòng ngự, muội sẽ ép bọn họ phải xuất hiện.
Hai tay bắt kiếm quyết vươn ra, toàn thân nàng hiện lên ánh tím, một luồng hào quang rực rỡ từ trên chiếu xuống, liên tục không ngừng truyền vào tay cầm của Tử Ảnh thần kiếm, khiến cho làn kiếm gia tăng, ánh tím ở thân kiếm chớp mắt đã hóa thành ngàn vạn mang theo khí thần thánh ngập tràn từng góc của căn phòng đá.
Như vậy, ảo ảnh không ngừng lấp lánh trên bốn vách lần lượt bị nghiền nát, vô số khí tức đan xen trùng điệp, diễn biến trong căn phòng đá thành hàng chục các loại các dạng cá biển, hoặc bơi lội, hoặc gào rít, khi giãy dụa, khi công kích.
Các cao thủ Hải tộc này bơi lội không ngừng, bên trong ẩn chứa ba bóng hình đen ngòm, ở phía sau điều khiển những cao thủ này, phát động công kích mãnh liệt với ba người nữ.
Trương Ngạo Tuyết có làn kiếm hộ thể, căn bản không cần phải quan tâm. Bách Linh thì toàn thân lấp lánh ánh ngũ sắc, khí thần thánh hình thành phòng ngự không thể phá được, cho dù những cao thủ Hải tộc này tấn công thế nào cũng không thể đến gần. Phương thức của Thương Nguyệt là trực tiếp nhất, ngọn lửa sắc xanh lam thẫm hệt như có linh tính, giống như ngàn vạn mồi lửa, truy đuổi tất cả mọi sinh linh tà ác, dùng phương thức mãnh liệt nhất để hủy diệt chúng.
Hỗn chiến phát sinh trong căn phòng đá, vài chục cao thủ Hải tộc trải qua một phen cuồng công, số lượng giảm xuống rất nhanh chóng, chớp mắt đã chết hai phần ba, khiến cho bên trong căn phòng đá ngập tràn tà khí, phủ dầy một tầng bóng tử vong. Mất đi sự che dấu của cao thủ Hải tộc, ba bóng đen dần dần hiện ra trong mắt ba người nữ, hai bên giận dữ trừng nhau, nhất thời ai nấy cũng dừng tay, không ai nói một câu nào.
Một lúc sau, ánh mắt Trương Ngạo Tuyết nhìn đến ba Thất Tà thiên quân, dừng lại ở người ở giữa, giọng khẳng định nói:
- Ai cũng nói Thất Tà thiên quân là nhân vật nổi danh khó đụng đến ở Hải vực, sao khi đối mặt với chúng ta, ngươi còn muốn ra sức che dấu thân phận bản thân?
Thấy thân phận đã bị biết rõ, người ở trung gian cũng không cố che dấu, cười lớn nói:
- Mỹ nữ lợi hại thật, không ngờ chỉ liếc mắt đã nhìn ra thân phận của ta, quả thật đáng khen ngợi vài câu. Nhưng rất nhiều khi, biết quá nhiều tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Các vị có nhận thấy vậy chăng?
Trương Ngạo Tuyết hừ lạnh giọng nói:
- Sống đã quá lâu cũng là chuyện thống khổ.
Câu trả lời không vào câu hỏi, bất quá lại xảo diệu vô cùng.
- Được, không hổ đến từ nhân gian, không những xinh đẹp mà còn thông minh. Nhưng các ngươi không nên đến nơi đây, bởi vì đến rồi đừng mong rời đi.
Cau đôi mày đẹp, Trương Ngạo Tuyết hỏi lại:
- Phải vậy chăng? Thế thì cần phải thử qua mới có thể xác định được.
Thần kiếm run lên, kiếm ngâm lên như rồng, một luồng sát khí sắc bén nhanh chóng bắn ra, hất bắn Thất Tà thiên quân và hai người thế thân lắc lư không ngừng.
Hai mắt hơi khép lại, Thất Tà thiên quân trầm giọng nói:
- Thực lực quả thật mạnh, hẳn ở trên nhân gian phải có uy danh to lớn.
Trương Ngạo Tuyết lạnh nhạt vô tình nói:
- Lúc này hỏi những chuyện đó, ngươi có thấy quá trễ rồi chăng?
Thấy nàng không nói, Thất Tà thiên quân hừ giọng lên tiếng:
- Đừng vội đắc ý, nơi này không phải là nhân gian, không phải do ngươi. Bây giờ để ta cho ngươi biết được, Thất Tà thiên quân ta không phải người nào cũng dám chọc vào.
Khí thế chuyển biến, một luồng khí tức tà mị mà to lớn ngập tràn trong căn phòng đá, ép cho ba người nữ cơ hồ không cách nào thở nổi.
Vẻ mặt biến hẳn, ba người nữ trao đổi cái nhìn, ai nấy toàn lực phòng ngự.
- Người này giao lại cho muội, những người khác để cho các tỷ.
Thương Nguyệt nói một câu cẩn thận, thân thể tiến tới trước một bước, toàn thân ngọn lửa màu xanh lam thẫm hệt như nước biển, không ngừng lan tới phía trước, đến nơi nào khói xanh cuồn cuộn, mọi khí tà ác đều hóa thành tro bụi.
Kinh hãi với Thương Nguyệt, Thất Tà thiên quân gằn giọng nói:
- Nhất Hào, người này giao cho ngươi.
Bên cạnh, một thế thân có hình dáng tương đồng vâng một tiếng, lắc mình xuất hiện cách Thương Nguyệt một trượng, ngăn cản nàng tiến tới.
Thế thân Nhất Hào vẻ mặt xanh lại, toàn thân lấp lánh ánh xanh lam, dưới chân hiện lên một lượng lớn khí huyền âm, hóa thành một làn sáng màu xanh lục thẫm đón lấy ngọn lửa của Thương Nguyệt. Hai bên gặp nhau giữa không trung, hình thành một vách sáng uốn éo.
Thấy Thương Nguyệt đã ra tay, Bách Linh cũng nghiêng mình phóng ra, toàn thân phát ra hào quang thánh khiết vô cùng, trên đỉnh đầu ánh ngũ sắc lóe lên, Định Thiên thần châm tự động bắn ra, hơn nữa còn phân thành ngàn vạn bóng hình, tạo thành một lưới phòng ngự do thần châm ngũ sắc tạo thành, theo bước chân của nàng ép gần đến một thế thân.
Thế thân này trước đây đã từng giao chiến với nàng, còn thụ thương không nhẹ. Lúc này thấy nàng đến gần, trong mắt không khỏi lấp lánh ánh sáng thần thánh, mơ hồ xuất hiện một chút khiếp đảm.
Trương Ngạo Tuyết đứng yên tại chỗ, nàng chỉ tập trung vào Thất Tà thiên quân, thần kiếm trên đỉnh đầu múa lượn hệt như ánh mắt của chim ưng, không cho đối phương một cơ hội động đậy. Thất Tà thiên quân trầm mặc không nói, dường như đang suy xét chuyện gì, vẻ mặt không lộ ra chút gì, khiến cho Trương Ngạo Tuyết trong nhất thời không nắm chắc được gì. Bốn bề, một số cao thủ Hải tộc may mắn sống sót lúc này đang âm thầm đến gần, không biết là tự phát hay đang được Thất Tà thiên quân chỉ thị, mục tiêu nhắm chuẩn vào Trương Ngạo Tuyết.
Đối mặt với cảnh này, Trương Ngạo Tuyết thần sắc trấn định, chỉ trong một ý niệm, thần kiếm trên đỉnh đầu hóa thành ngàn vạn, vô số làn kiếm mang theo hào quang ánh tím dựng thẳng lên chém xuống, đánh không sai một địch nhân nào đến gần nàng.
Tiếng kêu thảm thiết liên miên không ngừng, tuy chỉ là giây lát nhưng không một người nào may mắn còn sống. Điều này khiến cho sự âm lạnh trên mặt Thất Tà thiên quân càng sâu sắc.
- Kiếm pháp lợi hại, đủ để so sánh với Nam hải Thần long Hàn Ngọc Dương.
- Những lời nói khoa trương tuyệt đối không thể biến đổi mạng vận của ngươi, hãy chầm chậm hưởng thụ quang cảnh cuối cùng trong cuộc đời của mình.
Đối diện thẳng thắn, Trương Ngạo Tuyết rõ ràng lạnh nhạt vô tình.
Thất Tà thiên quân không chút tức giận, cười tà đạo nói:
- Nghe nói các ngươi tổng cộng có bốn người, không biết bên ngoài còn một người khác không?
Trương Ngạo Tuyết để ý đến vẻ mặt của lão, thấy lão vẫn bình tĩnh, không khỏi hừ giọng nói:
- Huynh ấy cũng đến rồi, đang ở đây, nhưng ngươi chưa từng phát hiện ra mà thôi.
Ánh mắt hơi chuyển động, Thất Tà thiên quân cười nói:
- Nói hoang đường không phải là chuyện tốt đâu.
Trương Ngạo Tuyết trong lòng chấn động, miệng lại nói:
- Nếu như ngươi thích nghe lời giả, ta có thể nói cho ngươi biết, huynh ấy không ở đây.
Nụ cười cứng đờ, Thất Tà thiên quân hừ giọng nói:
- Không ngờ giọng nói của ngươi lại rất sắc bén, quả thật là chuyện bất ngờ.
Trương Ngạo Tuyết hờ hững nói:
- Ngươi cũng không khác gì ngoại trừ khoác lên da người.
Hừ giận một tiếng, Thất Tà thiên quân không đáp lời, ánh mắt nhìn đến hai nhóm người đang giao chiến.
Đối mặt với thế thân Nhất Hào, khuôn mặt xinh đẹp của Thương Nguyệt hiện lên nét cười, rất nhẹ, rất nhạt, còn có vài phần lạnh lẽo.
Đối với Thương Nguyệt, từ sau khi Phượng Hoàng sống lại, sức mạnh to lớn đến cực điểm, đối mặt với bất cứ địch nhân nào trong lòng đều tràn đầy tự tin.
Lúc này, nơi đây không có nước biển ngăn cách, nàng có thể tự do phát huy, vì thế nàng xem ra có ngọn lửa xanh thẫm bình tĩnh, thật ra đang dần dần gia tăng theo chuyển biến tâm tình của nàng.
Đối mặt với công kích của nàng, thế thân Nhất Hào vừa mới bắt đầu còn có chút cảnh giác trong lòng. Nhưng theo sự kéo dài thời gian đối kháng, khuôn mặt hắn bắt đầu từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển thành xám tro, cuối cùng trong mặt ngập đầy vẻ kinh hãi, thân thể không khỏi run lên, hào quang màu xanh lục thẫm bên ngoài thân thể yếu đi, tình thế hoàn toàn chìm vào tuyệt cảnh.
Vốn dĩ, hắn dùng khí huyền âm làm căn bản, đối kháng với ngọn lửa xanh lam thẫm của Thương Nguyệt. Nhưng theo nhiệt độ của ngọn lửa Thương Nguyệt phát ra gia tăng, áp lực lên hắn càng lúc càng to, cuối cùng hai chân hấp thu khí huyền âm từ đáy biển, căn bản không ngăn được nhiệt độ do Thương Nguyệt phát ra, vì thế từng bước rơi vào cảnh tuyệt vọng, ngay cả thoát thân cũng không thoát kịp.
Bật cười lạnh nhạt, Thương Nguyệt nói:
- Thời gian đến rồi, cáo biệt với thế giới quen thuộc của ngươi đi. Còn có nhiều oan hồn ở địa phương khác đang chờ đợi ngươi.
Ánh lam lóe mạnh lên, ngọn lửa tăng mạnh, sức mạnh thuần khiết nhất trên thế gian theo sự thúc động của Thương Nguyệt lập tức thôn tính lấy thế thân Nhất Hào, khiến hắn không kịp la thảm, hóa thành tro bụi biến mất.
Thất Tà thiên quân thấy cảnh tượng này lập tức méo mặt, miệng gầm gào giận dữ, rõ ràng kết quả này khiến lão bị đả kích rất lớn.
- Đừng nóng vội, đợi khi thế thân kia lên đường rồi, ta sẽ đưa tiễn ngươi đi theo bọn họ.
Thất Tà thiên quân nghe vậy, giọng hận thù nói:
- Đừng đắc ý, đợi đến lúc ai thu thập ai còn chưa chắc chắn.
Trương Ngạo Tuyết khinh miệt cười nói:
- Phải vậy chăng, thế để ngươi được sống thêm một lúc, xem thử thế thân vinh dự hiến thân cho ngươi, đi trước mở lối cùng nhau lên đường.
Thất Tà thiên quân hừ giận một tiếng, ánh mắt nhìn đến Bách Linh, chỉ thấy hai bên lúc này đang giao chiến, Bách Linh đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, Định Thiên thần châm đó thần kỳ vô cùng, bố trí ba tầng phòng ngự nghiêm mật quanh thế thân kia, tầng bên trong cùng có ánh sáng ngũ sắc, vô số hào quang như làn kiếm trùng trùng điệp điệp, không chừa ra một khe hở nào, triển khai công kích kín chặt, không cho thế thân kia một cơ hội thoát thân nào, ép hắn phải liều mạng tranh đấu.
Cứ như thế, khi thế thân đã suy kiệt sức lực, tầng phòng ngự thứ hai bắt đầu thay thế tầng phòng ngự trong cùng công kích, tiếp tục duy trì sức mạnh và tốc độ tương tự, từng bước từng bước đưa hắn vào chỗ chết.
Cứ như thế, ba tầng công kích liên miên không ngừng, thế thân kia đừng nói là có đang có thương tích, cho dù hoàn toàn lành mạnh cũng không trụ được trước công kích liên tục, nhanh chóng chìm vào chỗ tuyệt vọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]