Cuồng phong gào thét, mây mù phủ kín đỉnh núi, bầu trời không chút nắng, khắp nơi có vẻ âm trầm.
Đứng trên đỉnh ngọn núi đơn độc, nhìn thấy mặt đất mênh mông, gương mặt anh tuấn của Liệt Thiên ánh lên vẻ mê man cùng suy tư. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Sau ngàn năm, trở lại mặt đất, hùng tâm trước đây thực chưa từng dao động chút nào sao?
Tự hỏi lòng, Liệt Thiên bàng hoàng thở dài, điều chính mình thực sự ham muốn là uy nghiêm cùng vinh dự của sự chí cao vô thượng sao? Hoặc giả, thời điểm gặp mặt năm đó, tâm của hắn đã bất tri bất giác sinh ra chuyển biến. Nhưng vốn là vua của Yêu vực, hắn cần phải kiên trì quyết định của bản thân, tuân theo lời thề đã lập.
Thời gian trôi nhanh, sanh mệnh già đi, ngàn năm tuế nguyệt, không ngừng luân hồi. Trong lần tái sinh thứ hai, cố nhân gặp lại, phần tiếc nuối đó vẫn lặng yên trong lòng hắn, che dấu đi hùng tâm tráng trí xưa kia.
Thở dài một hơi, Liệt Thiên xoay người, thấy Bạch Như Sương đứng yên lặng phía sau, nhẹ giọng hỏi:
- Nàng đang lo lắng?
Bạch Như Sương than nhẹ:
- Thiếp đang thử quên đi nhiều chuyện.
Liệt Thiên nở nụ cười, khe khẽ nói:
- Quên hết những chuyện không vui, nàng sẽ càng bình tĩnh hơn.
Bạch Như Sương nói:
- Quên đi chuyện nặng nề nhất, tâm của thiếp tự sẽ không còn lo lắng.
Nụ cười trên mặt Liệt Thiên biến mất, vỗ vai nàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-truyen-thuyet/2383573/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.